Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3012




Chương 3012

Tuy lời nói của Hứa Tuyết Kỳ lạnh nhạt, nhưng mỗi lời cô ta như trực tiếp vạch trần vấn đề.

Lúc này, Bùi Cửu Phong rơi vào tình thế khó xử.

Trước mặt Bùi Cửu Thiên, anh ta không dám thừa nhận bản thân muốn leo lên vị trí đó.

Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta lại không thể nói ra rằng bản thân thật sự sợi Bùi Cửu Thiên, nên không dám thừa nhận.

Lúc này, bầu không khí có chút bối rối.

Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười khi nhìn thấy cảnh này.

Mặc dù cho đến bây giờ, Quách Tuấn Anh và Bùi Văn Kiên biết tâm tư nhỏ nhoi kia của bản thân trước mặt Bùi Cửu Thiên đã không còn ý nghĩa rồi. Nhưng bọn họ vẫn đang mong chờ kỳ tích xảy ra.

Nếu như Bùi Cửu Phong có thể lật đổ được Bùi Cửu Thiên, thì bọn họ có thể sẽ có rất nhiều việc để làm.

Bùi Cửu Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Sau đó anh ta nhìn Bùi Cửu Thiên, trầm giọng nói: “Thiếu chủ Bùi, xông vào chỗ này là tôi không đúng.”

“Chỉ là tôi không nhịn được nữa”

Đang nói dở, anh ta trực tiếp lấy máy tính bảng để trước mặt Bùi Cửu Thiên.

“Bài báo này, là anh đã báo cáo với Cảng Thành phải không?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về sau khi nghe những lời này, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

Hiển nhiên, mọi người đều biết, công lao này đối với Bùi Cửu Phong mà nói rất quan trọng. Nhưng hiện tại công lao quan trọng nhất của anh ta lại bị người ta lấy mất.

Không có gì lạ khi Bùi Cửu Phong nổi điên lên như vậy.

Bùi Cửu Thiên cầm máy tính bảng lên nhìn một hồi, sau đó thản nhiên nói: “Bùi Cửu Phong, sao lại nghi ngờ tôi, mà không không nghi ngờ Bùi Nguyên Minh?” “Theo lý mà nói, sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, thì người được lợi nhất là anh ta mới đúng!”.

Bùi Cửu Phong lạnh lùng nói: “Bùi Nguyễn Minh cũng là một tên khốn, nhưng anh ta có một ưu điểm, chính là nói được làm được” “Nếu như anh ta đã chủ động giao công lao này cho tôi”

“Thì anh ta không cần phải làm mấy việc hèn hạ này, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu”

“Vậy nên, việc này không thể là Bùi Nguyên Minh làm được.”

Bùi Cửu Phong vẫn còn lời muốn nói nhưng không nói ra.

Dựa vào tính cách và tính khí của của Bùi Nguyên Minh thì không thể làm chuyện này được.

Hơn nữa, ba đứa cháu đã chung thuyền với Bùi Văn Cẩn, não của Bùi Nguyên Minh bị hỏng mới làm ra chuyện như thế vào lúc này.

Bùi Văn Kiên đột nhiên cười nói: “Bùi Cửu Phong, Bùi Nguyên Minh là người như thế nào tôi hiểu rất rõ, còn hiểu rõ hơn anh” .

“Tôi không dám chắc, anh ta có làm chuyện này hay không?”

“Sao anh có thể chắc chắn như vậy?”

“Xem ra lần kề vai chiến đấu này, khiến anh biết rất nhiều về anh ta”

“Qua chuyện này, có phải chúng tôi nên coi anh đã hoàn toàn chuyển hướng làm tay trong cho đối phương rồi hay không?”

Quách Tuấn Anh cũng thờ ơ nói: “Bùi Cửu Phong, bình thường anh có chút tâm tư, mọi người sẽ không nói gì?

“Suy cho cùng những người ngồi chỗ này, ai mà không có mục đích chứ?”

“Nhưng anh lại đi tin tưởng kẻ thù của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, còn thiếu chủ Bùi thì lại muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này “Không phải anh muốn nói với chúng tôi rằng anh đã hoàn toàn làm phản rồi?”

“Nếu như vậy, e rằng chúng tôi chỉ có thể để anh cút ra ngoài rồi!”

“Dù sao thì nơi này, gió mưa có thể vào, nhưng kẻ phản bội thì không!”

Bùi Cửu Phong không quan tâm đến sự châm chọc của hai người này, mà đang nhìn về phía Bùi Cửu Thiên, chậm rãi nói: “Thiếu chủ Bùi, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”

“Rốt cuộc có phải là anh không?”