Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3007




Chương 3007

Lời nói của Bùi Nguyên Minh hờ hững, vẻ mặt mang theo chút thích thú cười như không cười.

Bùi Văn Lâm chợt ngẩng ra, lát sau mới bỗng nhiên cười to đáp: “Hay lắm! Hay lắm!”

“Tôi lại quên mất, hôm đó ngay cả ông già này cũng chịu tổn thất nặng nề từ tay cậu”

“Bùi Cửu Thiên tưởng rằng mới được phật tổ Như Lai ở Tây Thiên tới là có thể trấn áp được cậu”

“Vậy thì cũng khó tránh cậu ta xem thường cậu quá nhỉ?”

“Nếu có cậu giúp đỡ, Bùi Diễm Lan muốn lên nắm quyền đúng là dễ như trở bàn tay”

“Bùi Cửu Thiên muốn cậu biến khỏi hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas trong hôm nay, bây giờ xem ra là đang nói chuyện viễn vông rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Bùi Văn Lâm tự tay rót một tách trà cho Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt đầy thán phục.

Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Bùi Tam Gia nói đùa rồi, nếu Bùi Cửu Thiên đã mời phật tổ Như Lai từ Tây Thiên đến”

“Tôi thế nào cũng phải nể mặt anh ta một chút chứ”

“Chẳng qua là rốt cuộc nên nể mặt thế nào, tôi cũng phải đắn đo một hồi”.

“Chà, chuyện này tôi nghĩ đó là sở trường của cậu Minh rồi.” Bùi Văn Lâm híp mắt.

“Lần trước khi gặp nhau, cậu làm mất mặt tôi thế nào, lần này cứ làm mất mặt Bùi Cửu Thiên thể ấy”

“Tôi đang mong chờ cảnh này, tôi sẽ phất cờ reo hò phía sau cậu Minh”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nhìn Bùi Văn Lâm, không có ý kiến gì nói: “Bùi Tam Gia, có một chuyện chắc là ông cần phải hiểu rõ.”

“Tôi hoàn toàn không có ý làm mất mặt ai cả”

“Chẳng qua là có người muốn làm tôi mất mặt”

“Tôi bị ép phải đánh trả mà thôi”

“Hiểu, tôi hiểu!”.

Bùi Văn Lâm cười to, sau đó nhanh chóng rút một xấp tài liệu dưới bàn trà ra, để trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Tuy tôi biết đối với cậu Minh mà nói, một Thiên Kiệt nhỏ nhoi có lẽ không giúp ích được gì nhiều.”

“Nhưng chỗ tôi vừa hay có được một số tài liệu, cậu Minh rảnh thì có thể xem thử, để tránh lúc bất cẩn lại bị lật thuyền trong mương.”

Bùi Nguyên Minh không nhận tài liệu, mà nghiêng đầu nhìn Bùi Văn Lâm, bỗng cười đáp: “Bùi Tam Gia, ông sợ Thiên Kiệt như thế, vậy không sợ cụ bà sao?”

“Mong chờ rằng tôi sẽ nhảy bổ ra tát cho cụ bà một bạt tai?”

Nghe Bùi Nguyên Minh nói, biểu cảm trên mặt Bùi Văn Lâm bỗng cứng đờ, sau đó ông ta cười gượng một tiếng đáp: “Cậu Minh nói đùa rồi.”

“Cụ bà nhà tôi đức cao vọng trọng, quyền cao chức trọng, lời nói rất có trọng lượng ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng tôi, ai không sợ bà ấy chứ?”

“Còn Thiên Kiệt bên cạnh cụ bà, từ hồi còn trẻ đã theo bà ấy và môn chủ, lập nhiều chiến công hiển hách, thực lực không gì sánh bằng”

“Người tài như vậy, trên dưới Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas có ai không kiêng nể?”

“Vì vậy, cậu Minh có nói tôi sợ họ thì cũng được”

“Chỉ là mong cậu Minh đừng nói chuyện này ra ngoài, dù sao thì ông già này cũng cần giữ chút thể diện”

Bùi Nguyên Minh cười thản nhiên, lúc này nhận lấy tài liệu xem một lát, ngẩng đầu nói: “Bùi Tam Gia, nỗi sợ của ông không giống với người khác.”

“Người khác là kính trọng, kính nể sợ sệt…”

“Nhưng ông là kiêng dè, chỉ mong họ chết đi.”

“Bởi vì ông không giống người của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, ông vô cùng hy vọng Bùi Cửu Phong có thể lên nắm quyền”

“Ông chỉ mong sao mình có thể trở thành Thái Thượng Hoàng”

“Đây mới là điểm mấu chốt khiến ông sợ cụ bà của Bùi Môn Tại Cảng Thành và Las Vegas mấy người”

“Hôm nay ông đến đây, chẳng qua là muốn xem thử, tôi có khả năng đối phó với cụ bà Bùi và Thiên Kiệt hay không chứ gì?”

“Tôi có khả năng hiển nhiên ông sẽ khách sáo và hợp tác với tôi”

“Nếu tôi không có khả năng, vệ sĩ của ông đang mai phục trong vườn hoa có phải sẽ nhảy ra ngay bây giờ không?”