Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2994




Chương 2994

“Tenkade Shiro có ở nhà không?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng mở miệng nói.

“Để cho ông ta lăn ra đây nhận lấy cái chết”

“Làm càn! Tục danh của ông chủ, làm sao có thể tùy tiện nhắc đến được!”

Vẻ mặt của người đàn ông mặc áo choàng đen hơi thay đổi, sau đó dường như anh ta thấy được khuôn mặt của Bùi Nguyên, Minh, bất chợt mặt mày trắng bệch ra: “Anh là Bùi Nguyên Minh?”

“Lên! Cùng lên!”

Vừa nhận ra được thân phận của Bùi Nguyên Minh, người đàn ông võ sĩ mặc áo choàng nhanh chóng ra lệnh.

Chỉ tiếc rằng, đã ra lệnh quá muộn.

Người của Bùi Nguyên Minh vừa cử động, đã trực tiếp đụng vào người trong đám người.

Tám người kiếm sĩ cấp bậc Binh Vương kêu la thảm thiết một tiếng, ngay cả thanh kiếm của nước Đảo ở bên hông cũng chưa kịp rút ra, cả một đám người chấn động văng ra ngoài, rơi xuống đất rồi mắt miệng mũi đều chảy máu, rồi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Người đàn ông võ sĩ mặc áo choàng biến sắc, theo bản năng xoay người rời đi, nhưng động tác của anh ta đã quá chậm. Thân hình của Bùi Nguyễn Minh vụt tới trước mặt anh ta, rồi sau đó lấy tay tát lên mặt của anh ta một cái.

“Chát” một tiếng, người đàn ông võ sĩ mặc áo choàng ngã nhào trên mặt đất, tiếp theo trong nháy mắt, đã bất tỉnh không còn động đậy gì nữa.

Cảnh này khiến cho ánh mắt của Bùi Cửu Phong càng thêm nghiêm trọng, chẳng qua còn chưa chờ cho anh ta nói câu gì, Bùi Nguyên Minh đã dùng một cước đá văng cửa miếu.

Xung quanh, những cái bóng mờ ảo biến hóa liên tục, mười mấy thân hình nhẫn giả của nước Đảo hòa vào trong ánh sáng bốn phía, bổ nhào về phía đám người của Bùi Nguyên Minh để giết chết họ.

Bùi Cửu Phong thấy được cảnh tượng này, anh ta mạnh mẽ vung tay lên, trực tiếp nâng vũ khí trong tay lên, bắn ra một làn đạn càn quét sạch sẽ xung quanh.

Nhưng những viên đạn này không có tác dụng gì với nhẫn giả của nước Đảo, chẳng những đã thất bại, ngược lại còn khiến cho bầu không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

“Chết tiệt!”

“Là nhẫn giả của nước Đáo!”

Sắc mặt của Bùi Cửu Phong cực kì khó coi, giờ phút này nhanh chóng thêm đạn, thế nhưng trên trán cũng chảy ra mồ hôi.

Anh ta cũng được coi là một người từng ra chiến trường, đối mặt với những đối thủ cũng chưa bao giờ cảm thấy có chút lúng túng nào. Thế nhưng cảnh tượng quỷ dị trước mặt này, Bùi Cửu Phong lại cảm thấy có một sự nguy hiểm vô cùng khó tả.

Thậm chí anh còn có một loại trực giác, là nếu như hôm nay không có Bùi Nguyên Minh đi cùng mình đến đây.

Sợ là bản thân mình vốn dĩ là không thể tàn sát được nơi này.

Dù cho có cố ý tính toán đi chăng nữa thì hơn phân nửa cũng sẽ không bắt được người của Kashima Shinto Ryu.

Dù sao thì nước Đảo cũng là vùng đất của những võ sĩ, trong truyền thuyết thì bộ chỉ huy sẽ có sáu trường phái lớn, sự đáng sợ không phải là chỉ nói không thôi.

Ngay tại lúc Bùi Cửu Phong chuẩn bị mạnh mẽ tiến lên, đột nhiên, ở trên đỉnh đầu của anh ta lóe lên ánh sáng của thanh kiếm, một người nhẫn giả của nước Đảo biến hóa tài tình xuất hiện, chém một đao về phía đầu của anh ta.

Một đạo này mang theo sự xảo quyệt, tàn nhẫn, nếu như thật sự đúng như đã nói, chỉ sợ rằng Bùi Cửu Phong đã ngã xuống ngay tại chỗ. Nhưng giờ phút này Bùi Cửu Phong còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đạo này rơi xuống.

“Bụp”

Ngay sau đó, có một bàn tay lộ ra, trực tiếp túm lấy cổ của nhẫn giả nước Đảo từ một bên, sau đó mạnh mẽ vứt ra ngoài.

Thân hình của nhẫn giả nước Đảo bay xa ra tận hơn mười mét, lại một lần nữa hòa mình vào trong bóng tối rồi biến mất.

Bùi Cửu Phong thở hổn hển, vẻ mặt anh ta kì dị liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, cuối cùng thở dài nói: “Anh Minh, tôi nợ anh một mạng”

“Hiện giờ không phải lúc để nói cái này, qua được cửa trước mắt đi rồi nói sau.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên mở miệng.

Trong tầm nhìn, mười mấy thân hình của nhẫn giả lóe lên, biến mất và xuất hiện ở những hướng hoàn toàn khác nhau, giống như bình thường lúc ẩn lúc hiện vậy. Nhìn đến những nhẫn giả kỳ lạ đang tiếp cận, vẻ mặt của Bùi Cửu Phong trắng bệch, có ảo giác mình đang chạy đến cửa âm phủ.