Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2987




Chương 2987:

Nghe bà cụ Bùi nói vậy, sắc mặt Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu hơi đổi.

Trước kia bọn họ luôn cho rằng hai người Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan đang gây sóng gió.

Nhưng cẩn thận nhớ lại, chuyện bọn họ từng bước thất bại dường như bắt đầu từ khi Bùi Văn Cẩn trở về.

Bùi Văn Cẩn nhìn thì có vẻ khiêm tốn, sau khi trở về cũng không làm gì cả, chỉ thả Bùi Diễm Lan ra mà thôi.

Mà một mình Bùi Diễm Lại lại liên tục khiến một chi của Bùi Cửu Thiên ăn không hết gói đem về.

Thậm chí, có vài chuyện, Bùi Văn Cẩn tiến hành thông qua Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan.

phải không?

Bùi Lệ Thu không nhịn được cắn răng nói: “Cô đã nói rồi mà, chỉ mình Bùi Nguyên Minh sao có thể giải quyết được Vương Giả Trở Về như Lý Liên Kiệt? Sao có thể giải quyết được Tứ công chúa của đế quốc Ba Tư chứ?”

“Đây vốn là chuyện không thể làm được!”

“Nhưng nếu đằng sau có anh tự ra tay, thì có thể làm được!”

Hiển nhiên, Bùi Lệ Thu biết rõ năng lượng và thực lực đáng sợ mà Bùi Văn Cẩn đang nắm giữ.

Bùi Cửu Thiên hít sâu một hơi, một hồi mới thấp giọng nói: “Bà nội, ý của bà là…”

Mặc dù để ông ta lên chức là ý của bà cụ Bùi, nhưng bà cụ Bùi luôn không thích Bùi Văn Cẩn, mà thích chi lớn hơn, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng có một số việc không có được sự đồng ý của bà cụ Bùi, Bùi Cửu Thiên cũng không dám tuỳ tiện làm bậy.

“Sao vậy? Cháu định đường đường chính chính ra tay với chú tư của cháu bây giờ luôn à?”

“Cháu đừng quên, ngày nào nó chưa chết thì vẫn còn là môn chủ”

“Chỉ có một đám thuộc hạ không ra gì mà cháu còn muốn ra tay với nó à?”

“Chỉ sợ không đủ cho nó nhét kẽ răng thôi”

Mặt bà cụ Bùi đầy lãnh đạm.

“Huống hồ, mặc dù bà không ngăn cản các cháu cạnh tranh nội bộ, người có khả năng lên chức, nhưng đây là giới hạn cuối cùng.”

“Một trong những điều mấu chốt nhất chính là chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm”

“Bà không muốn mang tiếng ám sát môn chủ nữa”

Bùi Cửu Thiên nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Bà nội, cháu biết rồi.”

“Nhưng vấn đề là, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Ánh mắt bà cụ Bùi trở nên thâm thuý, bà ta lãnh đạm nhìn Bùi Cửu Thiên một hồi rồi mới thở dài, chậm rãi nói: “Cháu nhìn mà không hiểu sao?” “Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, đều đang làm rối khả năng quan sát, nghe ngóng của cháu, phá hỏng kế hoạch cháu đã sắp đặt”

“Nhưng mà những chuyện này đều không ảnh hưởng đến chuyện cháu lên chức”

“Chỉ cần bà còn sống một ngày, thì cho dù Bùi Văn Cẩn làm môn chủ cũng vẫn phải nghe lời bà.”

“Bởi vì bà mãi mãi là mẹ ruột của nó”

“Nhưng mà lỡ như..”

“Bà nói lỡ như..”

Sự kiện mười năm trước thật sự có liên quan đến mấy đứa..”

“Thì dù bà có là mẹ ruột, cũng vô dụng thôi!”

“Mối thù giết con, không đội trời chung!”

Bà cụ Bùi dứt lời, ánh mắt Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu trở nên vô cùng phức tạp.

Bà cụ Bùi không nói gì nữa, híp mắt lại, lát sau mới lạnh nhạt nói: “Thiên Kiệt”

“Có!”.

Một người đàn ông mặc đồ xám đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân trước mặt bà cụ Bùi.

“Chuyện của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, Bùi Môn tự giải quyết”. “Một chi thứ lại làm mưa làm gió ở địa bàn của chúng tôi, rốt cuộc là thế nào?”

T10!

“Đi nói với nó!”

“Rời khỏi đây trong vòng hai mươi bốn giờ, nếu không thì nó vĩnh viễn đừng mong rời đi nữa”.

“Hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas không phải nơi nó muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.”

“Cho dù nó có mang họ Bùi đi chăng nữa!”

Nghe bà cụ Bùi ra lệnh, trong mắt Bùi Cửu Thiên và Bùi Lệ Thu lộ ra vẻ vui mừng như bắt được vàng.