Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2943




Chương 2943

sỉ nhục!

Một sự sỉ nhục không thể diễn tả thành lời!

Lúc này, sắc mặt Roosevelt vô cùng khó coi.

Anh ta giãy dụa mấy cái định đứng lên, nhưng dưới ánh mắt hờ hững của Bùi Nguyên Minh, hai đầu gối của anh ta không cách nào dùng sức được. Cả người anh ta đều đang phát ra tiếng cảnh cáo rằng nếu anh ta cưỡng ép bản thân đứng dậy đánh Bùi Nguyên Minh, vậy thì anh ta nhất định sẽ chết.

Bùi Nguyên Minh không thèm để ý đến tên Thánh Điện Kỵ Sĩ đang quỳ trên mặt đất nữa, anh chuyển mắt nhìn sang Tử công chúa, thản nhiên nói: “Tứ công chúa, xem ra Kỵ Sĩ của cô biết nhận định tình hình hơn có nhiều lắm… Cô còn ba giây để suy nghĩ..”

“Thằng khốn!”

“Bắt nạt người ta quá đáng!”

Một đám Thánh Điện Kỵ Sĩ hầm hừ lao về phía Bùi Nguyên Minh. Nhưng ngay khi bọn họ định ra tay thì đã thấy Thôi Văn Triết dân theo một đám bảo vệ chạy đến ngăn đám Thánh Điện Kỵ Sĩ này lại.

“Còn một giây.”

Dường như Bùi Nguyên Minh không nhìn thấy tình huống này, anh chỉ hờ hững nói: “Sau một giây, nếu như cô vẫn không quyết định được, vậy thì thật sự xin lỗi, tôi phải giúp cô chọn rồi.”

“Tên chết tiệt! Đồ khốn kiếp!”

Tứ công chúa suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, với thân phận của mình, đã bao giờ cô ta bị đối xử như vậy đâu chứ. Nhưng Bùi Nguyên Minh trước mắt quá khó chơi, khiến trong lòng cô ta hiện một một loại cảm giác vô cùng bất lực. Cô ta muốn hung hăng tát cho Bùi Nguyễn Minh một cái, nhưng bản thân cô ta cũng hiểu rằng, nếu mình thật sự vung tay ra thì Bùi Nguyên Minh tuyệt đối sẽ không cho mình chút mặt mũi nào mà đạp mình ngã lăn xuống đất ngay.

“Được lắm, hay cho một tên Bùi Nguyên Minh nhà mày! Không phải là mày muốn tạo quỳ sao?

Chỉ cần mày có thể gánh chịu được hậu quả, chỉ cần mày thả người đàn ông của tao ra. Tao quỳ!”

Tứ công chúa nghiến răng nghiến lợi, sau đó bộp một tiếng, quỳ thắng trước mặt Bùi Nguyên Minh. “Tứ công chúa!”

Nhìn cảnh này, đám Thánh Điện Kỵ Sĩ đều gào lên, thậm chí còn có người phẫn nộ đến mức xé rách cả áo khoác của mình nữa. cơ. Bọn họ đều hận không thể vọt tới chém Bùi Nguyên Minh ra thành ngàn mảnh.

Những năm gần đây, bọn họ đã thấy quá nhiều người quỳ xuống trước mặt Tử công chúa, nhưng hôm nay bọn họ lại thấy Tử công chúa phải cúi đầu? Lại còn là quỳ trước mặt một người Đại Hạ?

Cảnh tượng này khiến đám Thánh Điện Kỵ Sĩ tức không chịu được. Trong suy nghĩ của bọn họ, mấy con khỉ da vàng này làm sao có tư cách cơ chứ?

“Không tệ, có chút thú vị đấy. Bảo sao mà tất cả mọi người đều gọi cô là Công chúa Hỗn Huyết.

Mặc dù một nửa dòng máu trên người cô không đủ để cô học được sự khiêm tốn của dân tộc Đại Hạ chúng tôi, nhưng ít ra cũng có thể làm cô hiểu rõ cái gì gọi là xem xét thời thể, cái gì gọi là có được thì giãn được, cái gì gọi là anh hùng không nhìn cái thiện trước mắt… Chỉ có thể nói, lúc này, Tứ công chúa cô mới có tư cách nói chuyện với tôi”

Bùi Nguyên Minh đưa tay phải ra vỗ vỗ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Tổ công chúa, vẻ mặt thờ ơ.

Mười phút sau, trong phòng tiếp khách của Khu giải trí Thủ Đô.

Một bàn thức ăn nhẹ được dọn lên trước mặt Bùi Nguyên Minh, trên bàn còn có một bình trà Phổ Nhĩ được chuẩn bị một cách tỉ mỉ nữa.

Bùi Nguyên Minh tự rót cho mình một tách trà, uống một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thư thái.

Ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh là Tứ công chúa đã ổn định lại tâm trạng.

| Chẳng qua là lúc này trà Phổ Nhĩ trước mặt cô ta đã nguội, nhưng cô ta vẫn không hề nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt có chút kiêng dè nhìn Bùi Nguyên Minh.

Đợi đến khi Bùi Nguyễn Minh ăn no uống đủ xong, Tứ công chúa mới hít vào một hơi thật sâu và nói và thẳng: “Bùi Nguyên Minh, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nói nhảm với anh nữa. Nói ra điều kiện của anh đi. Tôi muốn dẫn đám Lý Liên Kiệt đi.”