Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2935




Chương 2935:

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Không vội, hiện tại người muốn giết anh ta nhất, không phải chúng ta, mà là Bùi Cửu Thiên.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta tại sao lại để cho Bùi Cửu Thiên hài lòng hả dạ chứ?”

“Gửi lại người, lợi dụng sự tàn ác của anh ta không phải tốt sao?”

Thôi Văn Triết nhíu mày nói đó không phải là loại dễ đối phó.

“Sau khi bị chúng tôi bắt lại, anh ta liên tục.

cười lạnh, nói chúng tôi không thể làm gì được hẳn, nhốt anh ta vào như thế nào, sẽ phải thả anh ta ra như thế”

“Nếu như không phải anh đã ra lệnh, tôi đã cho người dùng hình rồi”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Tên đó là đệ nhất Chiến Thần, tra tấn thông thường có.

thế làm gì được anh ta?”

“Cho dù có thể dập tắt sự kiêu căng của anh ta trong nhất thời, nhưng nói không chừng “Nhưng tên hành động của chúng ta có thể biến thành đang tôi rèn ý chí cho anh ta”

Bên cạnh, Bùi Diễm Lan thở dài một hơi, nói: “Không thể không thừa nhận, mặc dù Lý Liên Kiệt là một tên cặn bã, nhưng tên cặn bã này cũng có chỗ hơn người”

“Muốn huỷ diệt anh ta không khó, nhưng muốn anh ta chịu khuất phục, dường như không có khả năng”

“Thực ra vẫn còn có biện pháp”

Bùi Nguyên Minh cười cười, sau đó phất tay chỉ Thôi Văn Triết đi tới, thấp giọng nói vài câu Thôi Văn Triết lúc đầu hơi hơi sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp công việc.

“Cậu Bùi, cậu muốn Văn Triết đi làm chuyện gì vậy?”

Thôi Nhã Tuyết ra vẻ tò mò.

“Tôi vừa mới suy luận ra, cho dù là Long Điện ở Cảng Thành và Las Vegas, cũng không thể đủ năng lực để đánh bại được ý chí của loại người như Lý Liên Kiệt”

“Có những lúc, biện pháp đơn giản nhất, thường hay là biện pháp hiệu quả nhất.”

Bùi Nguyên Minh cười cười.

“Đương nhiên, có hiệu quả hay không, đợi mấy ngày nữa liền biết được, có một số việc, nói ra rồi, sẽ không linh nghiệm nữa”

Sau đó, Bùi Nguyên Minh nâng chung trà lên, nhìn Bùi Diễm Lan một cái, nói: “Nào, trước tiên ăn mừng hôn ước của cô đã được huỷ bỏ”

“Có điều, Bùi Cửu Thiên ở bên kia sẽ không chịu để yên”

“Đêm nay anh ta chịu thiệt lớn như vậy, mặc dù Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas không có biện pháp coi đây là cái cớ đến gây rối cho tôi.”

“Nhưng Bùi Cửu Thiên sẽ không để cho việc này trôi qua như thế”

“Nói không chừng mấy ngày sau đây, chính là tranh đấu toàn diện giữa chúng ta và Bùi Cửu Thiên rồi”

Bùi Diễm Lan cười ảm đạm, nói: “Em vừa mới năm được tin, Bùi Cửu Thiên bị thương chạy về nhà cũ Bùi Môn rồi”

Bùi Nguyên Minh hơi hơi nhướng mày, hứng thú nhìn Bùi Diễm Lan.

“Đi thỉnh Như Lai Phật Tổ?”

“Không khác lắm” Bùi Diễm Lan thần sắc lạnh nhạt: “Bà cụ Hạ Mai của Bùi Môn ở Cảng.

Thành và Las Vegas, yêu thương nhất chính là đứa cháu trai bảo bối Bùi Cửu Thiên của bà ta”

“Bây giờ Bùi Cửu Thiên bị người khác dùng súng bản cho bị thương, bà ta tám phần là ngồi không yên.”

“Anh Bùi, tiếp theo đây, chỉ sợ anh gặp phiền toái rồi.”

Bùi Diễm Lan trong lòng than thở.

Chiêu thức châm ngòi ly gián này của Bùi Diễm Lan, chính là khiển cho Bùi Cửu Thiên và Lý Liên Kiệt triệt để trở mặt với nhau.”

Cũng khiến cho hào môn ở hai thành phố Las Vegas và Cảng Thành mất đi khả năng nương nhờ vào Đế quốc Ba Tư”

Nhưng anh đi nước cờ mạo hiểm này, nhất định sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm ở trong đó.

Thậm chí Bùi Diễm Lan suy nghĩ, Bùi Nguyên Minh đêm nay đã làm phải làm đến cùng việc giết chết Bùi Cửu Thiên, nói không chừng như vậy phiền phức sẽ ít đi một chút.

Cô ta có vài phần nghi hoặc nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau mới nói ra sự hoài nghi của mình.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: ‘Không giết Bùi Cửu Thiên là có nguyên nhân”

“Thứ nhất, tuy rằng tôi và Bùi Cửu Thiên liên tục không đối phó nhau, liên tục mâu thuẫn, nhưng trên thực tế cơ hội chạm mặt của cả hai rất ít”

“Nếu như tôi đích thân ra tay, bất kể anh ta sống hay chết, tôi đều danh không chính ngôn không thuận.”

“Nếu như vậy, đối với sắp xếp sau này của chúng ta, chỉ có trăm hại chứ không có đến một lợi”

“Thứ hai, tuy Bùi Cửu T tôi chỉ nói mà thôi”

“Người đích thân hành động, là Lý Liên Kiệt, hoặc nên nói là, đế quốc Ba Tư…”

“Các cô hiểu ý của tôi rồi chứ?”