Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2930




Chương 2930:

Thấy một màn như vậy, nháy mắt vẻ mặt hai người Lý Liên Kiệt và Bùi Cửu Thiên đều trở nên ngưng trọng.

Lý Linh Đơn là một thế hệ Binh Vương đỉnh cấp. Cho dù là hai Chiến thần mới lên như bọn họ muốn ra tay bắt lấy cũng phải dốc toàn lực ứng phó.

Nếu không nói là chắc chắn không thể ngăn chặn Lý Linh Đơn trong nháy mắt.

Nhưng Bùi Nguyễn Minh lại làm dễ như trở bàn tay, một cái phất tay đã đánh bay Lý Linh Đơn? Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Lý Liên Kiệt và Bùi Cửu Thiên căn bản sẽ không tin.

Đặc biệt là Bùi Cửu Thiên, anh ta vốn cũng khá coi trong Bùi Nguyên Minh.

Nhưng hiện tại anh ta đã trực tiếp kéo mức độ nguy hiểm của Bùi Nguyên Minh trong lòng mình lên một bậc. “Đây là Thánh kỵ sĩ hiện tại? Tiêu chuẩn kém xa lúc trước mà”

Bùi Nguyên Minh rút khăn giấy ra lau bàn tay, vẻ mặt lạnh nhạt, mở miệng nói.

Mà một màn này càng khiến cho vẻ mặt Lý Liên Kiệt nghiêm túc hơn, tay phải anh ta nắm lấy súng bên hông, lạnh giọng nói: “Họ Bùi, mày thật sự muốn liều mạng sao?”

“Mày hẳn nên biết, tao là một thế hệ Chiến thần!”

“Nếu mày thật sự muốn liều mạng, chỉ sợ phải chết không ít người đấy?”

Bùi Cửu Thiên cũng lạnh giọng tiếp: “Bùi Nguyễn Minh, khoan dung độ lượng một chút đi, vạn sự chừa lại một con đường, ngày sau còn gặp lai!”

“Tối hôm qua khi Đổng Cảng đốc đi cầu tình, sao không thấy các người nói về sau còn gặp lại?” Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng đáp, trên mặt là vẻ châm chọc. “Bây giờ tôi có lý, chiếm ưu thế, các người lại đến nói phải khoan dung với tôi?”

“Hơn nữa, các người muốn cá chết lưới rách, đã hỏi qua sự đồng ý của tôi chưa?”

“Không cần phải nhìn, sòng bạc giải trí Thủ Đô là địa bàn của Đổng gia!”

“Ngoại trừ hộ về của Đổng gia, tôi còn điều động người của phân hội Long Điện của Long Môn ở Càng thành và Las Vegas đến nữa!”

“Các người muốn liều mạng thì tôi cũng không có ý kiến gì!”

Giọng nói vừa dứt, lại có thêm gần trăm người xuất hiện trong đám người, đó đều là đệ tử Long Môn, trong tay cầm đao kiếm, một đám đằng đẳng sát khí.

Tình huống này khiến cho sắc mặt Bùi Cửu Thiên và Lý Liên Kiệt càng thêm khó coi.

Đặc biệt là Bùi Cửu Thiên, anh ta đã có chút hối hận, bản thân vì sao lại không điều hết quân tinh nhuệ của Bùi Môn ở Càng thành và Las Vegas đến chứ.

Hiện tại đi điều người đến bảy tám phần là không kịp rồi.

Lý Liên Kiệt ngược lại híp mắt, lạnh lùng nói: “Bùi Nguyễn Minh, mày nhất quyết muốn mạng của tao?”

“Có bản lĩnh mày một đấu một với tạo đi!”

“Mày đánh thắng được tao, tao sẽ cam chịu!” Bùi Nguyên Minh hờ hững nói: “Vì sao tôi phải một đấu một với anh?”

“Anh chính là một thế hệ Chiến thần, thật sự lợi hai!”

“Hơn nữa bây giờ tôi chiếm hết ưu thế, vì sao tôi phải đơn thương độc mã đấu với anh?”

“Trừ phi đầu óc có vấn đề!”

“Đương nhiên, tôi cũng có thể cho anh một cơ hội.”

“Bây giờ anh ra tay, xử lý người anh em kết bái bên cạnh anh đi.

“Tôi sẽ không giết anh.

“Chẳng những không giết anh, tôi còn hộ tống anh an toàn xuất cảnh, thế nào?”

“Chỉ là kiên nhẫn của tôi có hạn, không đợi được lâu đâu.

“Như vậy đi, tôi.cho anh mười giây để ra tay.

“Mưỡi,€hín, tárñ)… ˆ Sắc mặt Bùi Cửu Thiên đột nhiên biến đổi.

Anh ta không ngờ đến tên khốn vô liềm sỉ Bùi Nguyên Minh này, thế mà lại dám châm ngòi tình cảm giữa anh em bọn họ như Vậy.

Tuy rằng-giữa.anh em bọn họ cúng chẳng cö tình cảm gì.

Khi Lý Liên Kiệt nghe vậy cũng giận tím mặt, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, giận dữ quát: “Họ Bùi, tên khốn nhà mày, mày chết cái suy nghĩ này đi.

“Tuy-†ão(khôrig muốn chết,nhưng cũng không có nghĩa là tao sợ chết!”

“Muốn tao ra tay với anh em kết nghĩa?”

“Đầu óc mày bị úng nước hả?”

“Mày không biết hắn là bạn thân nhất, anh em tay chân của tao sao?”

“Muốn tao xử lý Bùi Cửu Thiên?”

“Mày thêm tiền đi!”

“Pằng—”

Nháy mắt tiếp theo, trong lúc toàn trường còn chưa kịp lấy lại phản ứng đã thấy nòng súng của Lý Liên Kiệt rời đi, bóp cò súng.