Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2917




Chương 2917

Nhưng mà tên đã bắn ra, không quay về được.

Sau khi Bùi Nguyên Minh ký tên lăn dấu vân tay của mình, Lý Liên Kiệt cũng chỉ có thể bắt chước theo.

Sau đó cả hai bên thỏa thuận một phần hợp đồng đánh cược, đoàn công chứng viên phụ trách phán quyết cũng giữ một bản.

Bùi Cửu Thiên nhìn cảnh này, ánh mắt lóe lên, nhưng anh ta cũng không nói gì mà lui sang một bên, giống như đang xem trận chiến. “Vậy thì bắt đầu thôi!”

Theo sau tiếng vỗ tay của Bùi Nguyên Minh, chỉ thấy mặt đất vốn bằng phẳng ban đầu, lúc này đã có thêm một cái bệ tròn trồi lên.

Phía trên bệ tròn, là một cái bàn đánh bạc dài và hẹp.

Ngoài ra còn có một trăm lẻ tám máy ảnh được treo khắp tứ phía, quan sát tất cả mọi hướng ở đây.

Trong cuộc thi đổ vương tranh bá này, an ninh giám sát cực kỳ nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể thoát khỏi con mắt của camera.

Các nhân viên an ninh được lựa chọn ngẫu nhiên xếp hàng dọc hai bên bàn đánh bạc, yên lặng chờ Bùi Nguyên Minh và Lý Liên Kiệt vào đấu trường.

Lý Liên Kiệt cười khẩy một tiếng, bước lên phía trước và để những nhân viên an ninh này khám xét bản thân rồi mới đi đến vị trí chính giữa ngồi xuống.

Bùi Nguyễn Minh khoác chiếc áo khoác lên vai, cũng chậm rãi bước vào bàn đánh bạc tiến hành kiểm tra khám xét.

Hành động của họ rất bình thường, nhưng đã thu hút tất cả các khách mời.

Suy cho cùng, mọi người đều biết rằng trận chiến tiếp theo sẽ quyết định quyền sở hữu của đổ bài.

Nên biết, cả Đổ thành cũng chỉ có sáu cái đổ bài, một đổ bài tương đương với doanh thu hàng trăm tỷ một năm, thậm chí có thể dễ dàng tạo ra một gia tộc đẳng cấp.

Nếu Lý Liên Kiệt thắng, thì trận đầu tiên của vương giả quy lai anh ta sẽ thắng một cách nhanh gọn.

Nhưng nếu Bùi Nguyên Minh thắng, thì anh sẽ chính thức bước vào trong giới đẳng cấp nhất của hai thành Cảng Đồ

Nói một cách đơn giản, trận chiến này không chỉ là thắng thua, mà còn để hai bên đánh cược địa vị ở trong hai thành phố Cảng Đổ.

Bùi Diễm Lan, Đổng Hoài An, Thôi Nhã Tuyết, Giang Ngọc Hạ và những phụ nữ khác cũng xuất hiện.

Bùi Diễm Lan, cô cả của Bùi môn tại hai thành Cảng Đổ, chủ tịch điều hành tập đoàn tài chính Cảng Thành Las Vegas; Đổng Hoài An, con gái của lãnh đạo Cảng Thành, thanh tra sở cảnh sát Cảng Thành; Thôi Nhã Tuyết, con gái của lãnh đạo Đổ thành, quản lý Long điện của Cảng Đổ; Giang Ngọc Hạ, con gái của chủ tịch chi nhánh Long môn ở Cảng Thành …

Những thiên kim nhà giàu này, mỗi người đều có một thân phận rất khác biệt.

Tất cả đều đang ngồi ở hàng ghế VIP, hồi hộp nhìn về phía trước, ai nấy cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lúc cau mặt cười đều khiến những người đàn ông ở đó phải âm thầm chảy nước miếng.

Chỉ là, những cậu ấm thế tử bình thường cũng không dám có chút suy nghĩ lung tung, bởi vì bọn họ biết những người phụ nữ này không dễ không chế.

Tuy nhiên, Lý Liên Kiệt lúc này đã bước vào sân đấu ánh mắt đều tập trung về phía những người phụ nữ này, với thân phận của anh ta, đương nhiên nắm chắc thông tin, biết được những người phụ nữ này đều có quan hệ với Bùi Nguyên Minh.

Sau khi thở dài khi thấy mấy cây cải thảo bị Bùi Nguyễn Minh gặm không chừa lại, anh ta cũng sẵn sàng chặt đứt một tay của Bùi Nguyên Minh, sau đó mang những người phụ nữ này về để hoàn thành việc hành hạ. “Lý thiếu, tối nay chơi như thế nào?”

“Xì dách? Bài cẩu? Tài xiểu?”

“Tôi miễn cưỡng cũng được coi là một nửa chủ nhân, cho nên tôi để cho cậu lựa chọn.” Bùi Nguyên Minh ngồi trên ghế, lãnh đạm nói.

Lý Liên Kiệt lạnh lùng nói: “Cứ chơi xì dách, một ván phân thắng bại. Nếu hòa thì cứ tiếp tục cho đến khi phân định thắng thua”

“Một khi đã phân định thắng thua, phải lập tức chặt tay ngay tại chỗ.”

“Đoàn trọng tài công chứng làm chứng!” Một vị trọng tài đáng kính nghe xong liền nhìn Bùi

Nguyễn Minh, thấy anh cũng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới bước lên nói: “Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bắt đầu đi.”

Bùi Nguyễn Minh khẽ gật đầu, làm ra tư thế mời: “Lý thiếu gia, mời vào chỗ.” Lý Liên Kiệt vươn tay phải búng tay về phía Bùi Nguyên Minh, sau một tiếng “phắc”, rồi điềm tĩnh nói: “Trân trọng giây phút cuối cùng bây giờ của cậu!”

“Bởi vì khi bước ra khỏi bàn đánh bạc này, cậu chỉ còn một bàn tay!”

Mọi người chỉ nghe thấy lời nói kiêu ngạo của Lý Liên Kiệt, nhưng không ai chú ý đến cái búng tay của Lý Liên Kiệt, ánh mắt Bùi Nguyên Minh dường như có vẻ thừ ra một hồi, sau đó mới hồi phục lại trạng thái tự nhiên.

Cảnh này khiến Lý Liên Kiệt nở một nụ cười mãn nguyện.