Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2906




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2906

Trên hành lang bên ngoài, lúc này hơn chục nam nữ mặc y phục Đại Hạ xuất hiện.

Những người đàn ông và phụ nữ này đều là người nước ngoài, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kiêu ngạo. Nhưng họ đang bao quanh một người phụ nữ với nét đẹp của con lai trông rất quyến rũ.

Người phụ nữ mặc váy dạ hội và đội vương miện đính đá quý và vàng trên đầu, trông cô ta khoảng hai mươi bảy hai mưới tám tuổi, duyên dáng và sang trọng, nhưng khí thế khiến người ta phát sợ.

Hào quang của cô ta cực kỳ mạnh mẽ, cô ta chính là tứ công chúa của hoàng thất đế quốc Ba Tư.

Mỗi bước đi của cô ta đều mang theo một luồng khí tức kinh người.

Đôi mắt lạnh lùng của cô ta khóa chặt Đống Quốc Đạt, lúc này mới lạnh lùng nói: “Lý thiếu chủ là người của tôi, là phó đoàn trưởng của ky sĩ thánh điện, nếu đụng đến anh ta, chính là đang đụng đến tôi. Không xin lỗi cho đàng hòng, chuyện này sợ là sẽ không xong đâu.”

Rõ ràng là tứ công chúa không hề nhớ tới phần ơn nghĩa của Đổng Quốc Đạt trong quá khứ, thay vào đó là dáng vẻ cao cao tại thương, coi Đổng Quốc Đạt như một con chó đến quỳ xuống liếm láp.

Lý Liên Kiệt lúc này cũng lộ vẻ cười như không cười: “Lời nói của tứ công chúa chính là thánh chỉ”

“Bảo các người quỳ xuống xin lỗi, thì chính là quỳ xuống xin lỗi, nghe không hiểu sao?”

Tứ công chúa không để ý tới Bùi Diễm Lan và Đổng Hoài An, mà là quan tâm đi tới phía Đổng Quốc Đạt, ôn tồn nói: “Cảng đốc Đổng, không quỳ sao? Nếu ông không quỳ, tôi chỉ có thể mời ông cút đi cho. Sau này núi cao sông dài, gặp lại giữa chốn giang hồ”.

Đổng Hoài An đang định nói gì đó, nhưng Đổng Quốc Đạt đã vội xua tay, liếc mắt nhìn tứ công chúa, nghiêm nghị nói: “Tứ công chúa, có phải là tôi quỳ xuống xin lỗi, hôm nay mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

“Không sai” Tứ công chúa lãnh đạm nói.

Trên mặt Đổng Quốc Đạt nở một nụ cười hờ hững, anh ta điềm nhiên nói: “Hồi đó, để dung hợp thế lực của người gốc Đại Hạ cho tứ công chúa, bất kể là quý tộc mới hay quý tộc cũ, tôi đều đã quỳ xuống trước mặt họ không ít lần. Đối với Đống Quốc Đạt tôi mà nói, quỳ gối chẳng là gì cả. Nói cho cùng, tứ công chúa là hoàng thất đế quốc Ba Tư, Lý Liên Kiệt cũng là ngôi sao sáng của đế quốc Ba Tư, quỳ xuống trước mặt hai người, cũng là vinh hạnh của tôi!”

Vừa dứt lời, Đổng Quốc Đạt quỳ xuống một cái “bịch”, trầm giọng nói: “Lý thiếu chủ, vừa rồi tôi quá bốc đồng. Nếu có gì xúc phạm, đại nhân xin đừng để ý kẻ tiểu, thứ lỗi cho tôi! “

“Tôi xin lỗi!”

Nhìn thấy bộ dang tôn kính Đổng Quốc Đạt, mọi người có mặt đều há hốc mồm, vẻ mặt mỗi người đều rất kỳ lạ.

Lãnh đạo Cảng Thành, một thế hệ thống đốc Cảng Thành, nói quỳ là quỳ.

Ngay cả bản thân tứ công chúa cũng hơi sửng sốt, không ngờ Đống Quốc Đạt lại thực sự quỳ xuống.

Chỉ có Lý Linh Đơn khẽ cau mày. Anh ta biết rất rõ, Đổng Quốc Đạt có vẻ khuất phục mà quỳ xuống, nhưng cũng là do nế tình cảm trước đây của ông ta và tức công chúa.