Chương 2903
| Đổng Quốc Đạt không nhìn ra sự lạnh lùng của đối phương, mà cười nói: “Nào, chúng ta vào trong đi, tứ công chúa có lẽ đang đợi chúng ta”
Vừa nói, Đổng Quốc Đạt vừa dẫn đầu bước một bước vào trong. Bùi Diễm Lan và Đông Hoài An nhìn nhau rồi bước theo ông ta vào trong biệt thự.
Ngay sau đó đoàn người đã được dẫn đến một sảnh phụ của biệt thự, người quản gia tóc bạc kính cẩn pha cho mỗi người một ly hồng trà, sau đó nhẹ giọng nói: “Ông Đồng, mời tự nhiên, nhưng ngoài trừ sảnh phụ này ra, vẫn xin các người đừng chạy lung tung thì hơn.”
“Bây giờ tứ công chúa vẫn còn bị hội chứng jet lag, xin các người chờ một chút.” Lời nói đủ tôn trọng và lịch sự, phải nói là nho nhã lễ phép, nhưng khuôn mặt Đổng Quốc Đạt lại có chút lạnh lùng.
Nói gì thì nói, ông ta cũng là lãnh đạo cao nhất của Cảng Thành, ngày thường, cho dù đại sứ của Đại sứ quán Hoa Kỳ đến Cảng Thành, cũng phải đích thân đến cơ quan chào hỏi ông ta.
Bây giờ ông ta nể mặt đến gặp tứ công chúa, kết quả, đứa con lại của hoàng thất lại dám không nể mặt ông ta như thế? Đây có phải là vẫn coi Đổng Quốc Đạt như một con chó mà đế quốc Ba Tư nuôi không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Đổng Quốc Đạt hừng hực lửa giận. Tuy nhiên, nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay, ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận trong lòng và nở một nụ cười nhếch mép xã giao. | Mục đích hôm nay ông ta đến đây, chính là đàm phán hòa bình. Bằng không, trong một đô thị lớn quốc tế hóa như Cảng Thành, một khi xảy ra những chuyện hào môn tranh đấu, như thế sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Một cái không tốt, môn hộ phía nam Đại Hạ sẽ xảy ra vấn đề. Cho nên, ông ta mới nổ lực để giải quyết chuyện này một cách hòa bình nhất,
tránh để Cảng Thành xảy ra chuyện lớn.
Về phần mất mặt hôm nay, đối với một người như ông ta, thì có ý nghĩa gì?
Đại trượng phu co được thì dãn được, là chuyện rất bình thường.
Nghĩ đến đây, Đổng Quốc Đạt hít một hơi thật sâu và nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đợi tứ công chúa, mong là cô ấy đừng quá trễ giờ”.
Quản gia tóc bạc cười nghiền ngẫm, lùi lại mấy bước rồi đứng trong góc lạnh lùng nhìn đám người kia, không hề có ý định đi bẩm báo.
Đổng Quốc Đạt nghĩ làm như không thấy, mà bắt đầu chiêm ngưỡng những bức tranh treo trên tường của sảnh phụ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Ngay khi sự kiên nhẫn của Đổng Quốc Đạt gần như cạn kiệt, thì có tiếng bước chân ở lối vào.
Ngay sau đó, hàng chục người nam có nữ có nối nhau bước vào. Những người này đều mặc quân phục kỵ sĩ, những người đàn ông cầm đầu thì ăn mặc tùy tiện, thần sắc lạnh lùng.
Nam tước đế quốc Ba Tư, phó đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ thánh điện, Lý Liên Kiệt
Sau khi đi vào sảnh phụ, ánh mắt của Lý Liên Kiệt nhàn nhạt rơi xuống trên người Bùi Diễm Lan, sau đó cười nhạt nói: “Quản gia, mấy người này có chuyện gì vậy? Cũng là con cháu hào môn đến cầu xin à? Bảo bọn họ ra trước của quỳ đi, quỳ đủ ba ngày ba đêm”.
Lời vừa thốt ra, đám người Đổng Quốc Đạt đều hiểu ra đám ngoửi đang quỳ trước cửa là vì chuyện gì. Mà ánh mắt Bùi Diễm Lan cũng rơi vào Lý Liên Kiệt.
Làm sao cô có thể không nhận ra người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của mình chứ?
Chỉ là đối phương dường như không có vẻ đã nhận ra cô, Bùi Diễm Lan cũng không thèm nói gì, mà là lẳng lặng chờ một bên xem đối phương biểu diễn.
Lúc này, quản gia nói nhỏ: “Lý thiếu chủ, đây là lãnh đạo của Cảng Thành, Tổng đốc Cảng Thành Đổng Quốc Đạt” “Cũng coi như là cố nhân của Tử công chúa”
“Ồ, là ông à, gia nô ba họ trong lời đồn.”
Lý Liên Kiệt ra vẻ như đột nhiên nhận ra, rồi bước đến trước mặt Đổng Quốc Đạt với vẻ mặt thờ ơ.
“Nghe nói, sau khi Cảng Thành được trả về Đại Hạ, ông đã đầu hàng triều đình Đại Hạ à.”
“Bán đứng chủ cũ, vậy mà còn có thể đội được mũ ô sa, Đổng Quốc Đạt, ông cũng khá đấy chứ!