Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2846




Chương 2846

Cùng với việc Bùi Diễm Lan đã ký tên mình vào bản hợp đồng quyền đại diện này, điều này có nghĩa là tập đoàn Ishikawa sẽ như hạt bụi mà dần dần lắng xuống.

Cũng có nghĩa là Bùi Diễm Lan ở tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas, thậm chí còn chính thức thăng chức trong Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.

Nhìn đám người Yukiko Ishikawa kéo nhau liên tục bò lổm ngổm để cút xéo đi, Bùi Nguyên Minh mang vẻ mặt lạnh lùng rồi xoay người, ánh mắt dừng lại trên người của Mạnh Thế Khôi.

Sắc mặt của Mạnh Thế Khôi biến đổi, trong vô thức tự động lui về phía sau, chỉ có điều Bùi Nguyên Minh chỉ thản nhiên nói một câu: “Quản lý Mạnh có còn nhớ giao hẹn của chúng ta ngày hôm qua không?”

“Nếu như hôm nay tôi có thể giành được quyền đại diện của tập đoàn Ishikawa, anh sẽ phải thu dọn đồ đạc, cuốn gói rồi cút khỏi đây “Bây giờ trong quyền đại diện đã nắm chắc trong tay tôi rồi, anh chuẩn bị khi nào thì cút khỏi đây?”.

Nghe thấy những lời mà Bùi Nguyên Minh nói, một đám lãnh đạo cấp cao tất cả đều ngơ ngác, ai nấy cũng đưa mắt nhìn nhau. Không một ai có thể nghĩ rằng vào lúc này mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn có thể nhắc đến chuyện này. Sắc mặt của Mạnh Thế Khôi cũng trắng bệch cả ra, hạ giọng nói: “Tôi, tôi, tôi ..”

“Anh cái gì mà anh? Nếu như đã có giao hẹn từ trước rồi thì cứ thế mà thực thi thôi!”

Vẻ mặt của Bùi Văn Thành trưng ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt.

“Nếu như giữ cậu và Cố vấn Bùi đã từng cá cược như vậy thì bây giờ cậu hãy đi đi”

“Niệm tình cậu bao nhiêu năm nay đã hết lòng làm việc cho tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas của chúng tôi, tôi sẽ cho cậu một năm tiền lương coi như đây là chi phí nghỉ việc của cậu, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

“Người đầu, đưa tiền, ném ra ngoài!” Dáng vẻ của Bùi Văn Thành oai phong lẫm liệt là vậy, nhưng trên thực tế vẫn là âm thầm che chở cho Mạnh Thể Khôi.

Dù sao thì Bùi Diễm Lan và Bùi Nguyên Minh cũng đã thật sự nắm được quyền đại diện của tập đoàn Ishikawa trong tay, hơn nữa cái giá phải trả cho quyền đại diện này cũng thật là quá hời.

| Vào những lúc như thế này, đến ngay cả Bùi Văn Thành cũng không dám tuỳ ý làm mất lòng Bùi Nguyên Minh, bởi vì nếu là như vậy sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của dư luận.

Sau khi nghe thấy những gì Bùi Văn Thành nói, lúc này thư kí của ông ta đi tới, chuẩn bị đem Mạnh Thế Khôi mang ra ngoài.

Bùi Diễm Lan cũng không nói một câu nào.

Đổi lại là Bùi Nguyên Minh, anh tiến lên phía trước một bước rồi thản nhiên cười nói một câu: “Chủ tịch Bùi, chờ một chút đã”

“Mặc dù tôi biết rằng ông muốn chăm sóc cho cậu con trai kia của người quản gia cũ của ông, nhưng đối với tôi mà nói thì một khi đã dám đặt cược thứ gì đó thì tuyệt đối không thể không thực thi”

“Muốn cho cậu ta tiền thì đó cũng là chuyện của ông”

“Tuy nhiên, như đã giao hẹn từ trước trước khi rời đi thì cậu ta phải chặt đứt một bàn tay trước đã”

“Không biết là chủ tịch Bùi ông đây là đang chuẩn bị tự mình ra tay hay là đang chuẩn bị muốn thả cậu ta đi vậy?”

Bùi Nguyên Minh siết chặt các ngón tay lại rồi bảo người mang một cây gậy bóng chày tới đặt lên trên mặt bàn.

Anh ta cười một nụ cười đầy gượng gạo nhìn vào Bùi Văn Thành, sắc mặt đầy sự lạnh lùng.

Nếu như anh ta đến để ra tay thì bàn tay của Mạnh Thế Khôi nhất định đã không còn còn nữa.

Còn đổi lại, nếu là Bùi Văn Thành tự mình ra tay thì Mạnh Thế Khôi vẫn còn có thể giữ được bàn tay của mình, nhưng mà từ nay về sau, lòng trung thành tuyệt đối của anh ta ở tập đoàn tài chính Cảng Thành và Las Vegas chỉ sợ là sẽ có một vài suy nghĩ gian dối.

Nói một cách đơn giản thì chỉ cần một câu nói hết sức đơn giản của Bùi Nguyên Minh thôi mà đã trực tiếp đẩy Bùi Văn Thành vào bước đường cùng tiến cũng không được mà lui cũng không xong.

Vẻ mặt của Mạnh Thế Khôi trắng bệch cả ra, Bùi Văn Thành với một bộ dạng đầy sự cầu khẩn, bởi vì anh ta biết rất rõ ràng rằng Bùi Văn Thành có lẽ sẽ “giơ cao đánh khẽ” đối với anh ta, sẽ không để anh ta phải thật sự mất đi bàn tay này.

Sắc mặt của Bùi Văn Thành tối sầm xuống, ông ta nheo mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh một lúc lâu, đến cuối cùng thở dài một hơi, lạnh lùng nói một câu: “Hay cho Bùi Nguyên Minh, hay cho Bùi Nguyên Minh.”

Vừa nói dứt lời, ông ta đi đến cầm cây gậy bóng chày trên bàn lên rồi vung mạnh về phía Mạnh Thế Khôi.

“Răng rắc .”

Cánh tay của Mạnh Thể Khôi bị gãy ra, anh ta đau đến mức toàn thân co giật, thế mà anh ta lại cố gắng chịu đựng mà không hề kêu rên, mà thân thể cứ co giật mãi không ngừng.

“Keng…”

Bùi Văn Thành ném cây gậy bóng chày xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan, chậm rãi nói: “Cố vấn Bùi, tôi đã ra tay rồi, anh đã hài lòng chưa?” .

Bùi Nguyên Minh cười một cái rồi nhún vai nói: “Nếu như tôi nói tôi vẫn chưa hài lòng thì có phải ông chuẩn bị đánh gãy cánh tay còn lại kia của cậu ta không hả chủ tịch Bùi?”