Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2815




Chương 2815
“Khá khen cho một chiều rút củi dưới đáy nồi. Chúng muốn bắt đầu từ tập đoàn Cảng Thành và Las Vega, hủy diệt căn cơ của ta ư?” Sắc mặt Bùi Cửu Thiên trở nên lạnh lẽo, nét mặt dữ tợn khó tả: “Bao nhiêu năm qua, tập đoàn Cảng Thành và Las Vega đều thuộc về đại phòng chúng ta!

Từ khi nào mà hai đứa người ngoài kia lại có tư cách diễu võ giương oai ở địa bàn của đại phòng? Chúng thật sự cho rằng đại phòng không thể làm gì được chúng ư?”
Sau khi ăn một bữa cơm với Bùi Cửu Phong, Bùi Cửu Thiên mới vội vã trở về văn phòng của mình trong tòa nhà cao ốc ở cảng Victoria
Khi anh ta đen mặt đi vào phòng thì thấy Bùi Lệ Thu không biết từ khi nào đã thay một bộ sườn xám, đang ngồi trước đàn dương cầm nhẹ nhàng ấn lên phím đàn.

Cô ta diễn tấu khúc thứ chín bản hòa tấu Bóng Đêm, đại biểu cho sát khí vô tận, cùng với lạnh lẽo vô biên.
Chẳng qua lúc này Bùi Cửu Thiên hoàn toàn không muốn thưởng thức khúc nhạc nổi tiếng thế giới này, tiến lên mấy bước đập mạnh lên bàn phím, sau đó đi qua đi lại một hồi rồi lạnh lùng nói: “Cô, đã khi nào rồi mà cô còn có tâm tư đánh đàn?!

Lúc trước chẳng phải đã nói là không thể cho Bùi Cửu Phong ra tù rồi sao? Bây giờ cậu ta chẳng những được ra tù mà cháu còn phải đón gió tẩy trần cho cậu ta! Chẳng phải đúng ý của chú ba hay sao!?”
Bùi Lệ Thu cau mày, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Để cứu Bùi Cửu Phong, chắc chắn tam phòng đã trả giá rất đắt. Nếu cô đoán không nhầm thì bí mật mười năm trước giờ đã nằm trong tay Bùi Văn Cẩn rồi”
“Chẳng qua.” Bùi Lệ Thu cười khẽ, thản nhiên nói: “Đầm nước mười năm trước còn sâu hơn, nặng nề hơn Bùi Văn Cẩn nghĩ nhiều. Ông ta càng muốn tiếp cận chân tướng thì sẽ càng không dám vạch trần tấm khăn che đậy cuối cùng”
“Chuyện đã tới nước này, vụ việc mười năm trước không còn quan trọng nữa. Chí ít vì biến cố lần này mà tam phòng đã đánh mất át chủ bài để tiếp tục hoành hành ngang ngược, Bùi Cửu Phong cũng gần như bị phế bỏ, tạm thời không cần bận tâm tới cậu ta. Chỉ cần tìm cơ hội giết chết cậu ta là được.”
“Phiền toái duy nhất là Bùi Diễm Lan.”
Hiển nhiên, mặc dù Bùi Lệ Thu không ra bến tàu, nhưng lại nắm rõ ràng chuyện đã xảy ra hôm nay.
Bùi Cửu Thiên lạnh lẽo nói: “Bùi Diễm Lan vốn chỉ là một đứa con gái nuôi mà thôi, quá khứ cháu nể tình cô ta là con gái nuôi của chú tư nên mới nhìn cô ta bằng con mắt khác. Không ngờ lần này chú tư lại đưa cô ta ra đối đầu với cháu. Nếu bị người ngoài biết đường đường là môn chủ Bùi mà thà chọn một đứa con gái nuôi chứ không chịu chọn cháu thì cháu còn lăn lộn thế nào được đây?”.
“Quan trọng nhất là cô ta dám bán 10% cổ phần của tập đoàn Cảng Thành và Las Vega cho thằng khốn Bùi Nguyên Minh kia!” Nói tới đây, Bùi Cửu Thiên đập mạnh lên bàn, lạnh giọng nói: “Con đàn bà này muốn biến Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas trở thành trò cười lớn nhất của hai thành phố hay sao?”
“Bùi Diễm Lan vốn là một người phụ nữ có dã tâm” Bùi Lệ Thu hờ hững nói: “Cô ta sẽ không bao giờ thỏa mãn với hiện trạng. Loại phụ nữ như vậy rất khó khống chế, sớm ngày trở mặt với cô ta cũng coi như cách tốt. Chẳng qua nhiều việc cần phải chú ý tới cách thực hiện”.
“Lão tứ cho cô ta làm CEP của tập đoàn Cảng Thành và Las Vega, cháu đi báo với ba cháu một tiếng, giao cho cô ta làm vụ đó đi. Để cô xem thử đối mặt với đám người càn quấy đến từ đảo quốc kia, CEO vừa nhậm chức của chúng ta sẽ xử lý như thế nào?