Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2806




Chương 2806

“Kẻ giật dây?”

Bùi Cửu Thiên hơi sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại: “Xem ra chú Ba này của chúng †a âm thâm muốn đùn đẩy Bùi Cửu Phong đến chỗ chúng ta rồi.”

“Nhưng vấn đề ở đây là có chứng cứ không?”

“Nếu không có chứng cứ, chú Ba sẽ không thừa nhận.”

Bùi Lệ Thu mở một tấm ảnh trên di động rồi gửi sang cho Bùi Cửu Thiên, sau đó mới lạnh giọng nói: “Dựa trên cách nói của ông Ba thì có vẻ như ông ta đã nắm giữ chứng cớ, có thể chứng minh được sự kiện của mười năm về trước, ngoại trừ nhánh Ba của ông ta không đếm xỉa thôi, còn những người như chúng ta đều có phần”

Trong bức ảnh, là hình ảnh Bùi Nguyên Minh và Bùi Văn Lâm đang ngồi đối diện nhau.

Bùi Cửu Thiên híp mắt nhìn bức ảnh, hồi sau mới hào hứng nói: “Nhưng vấn đề mấu chốt là ở chỗ chuyện của mười năm trước, bọn họ cũng có phần.”

“Xách chứng cứ của mười năm trước ra, liệu chú Ba không sợ chưa hại chết được chúng ta mà đã tự hại ngược lại mình hay sao?”

Bùi Lệ Thu thản nhiên nói: “Với tính cách cáo già của ông ta, nếu đã chuẩn bị tốt chứng cứ rồi thì đó hẳn là thế cục có lợi cho ông ta.”

“Hơn nữa, tám mươi phần trăm là ông ta muốn thông qua Bùi Nguyên Minh để đưa những tài liệu này cho Đường Lan Nhã.

“Dưới sự tín nhiệm của Đường Lan Nhã đối với Bùi Nguyên Minh, chỉ cần là tài liệu mà Bùi Nguyên Minh đưa thì chắc chắn bà ấy sẽ tin trăm phần trăm.”

“Một khi Bùi Nguyên Minh đồng ý với yêu cầu của ông Ba, vậy chúng ta và nhánh Tư chắc chắn sẽ đầu rơi máu chảy.”

“Ngoài ra, còn một số việc khác đã định trước là không cách nào giải thích được.”

Bùi Lệ Thu biểu lộ cảm xúc.

“Cũng may Bùi Nguyên Minh không đáp ứng”

“Thăng nhóc kia tuy kiêu ngạo ngang ngược, nhưng chuyện lần này nó kiêu ngạo rất đúng, cũng ngang ngược rất đúng.”

Bùi Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chú Ba cho Bùi Nguyên Minh điều kiện gì?”

“Nghe nói, chỉ cần Bùi Nguyên Minh đồng ý với yêu cầu của ông ta, giúp ông ta phản cung án tử của Bùi Cửu Phong và đưa tài liệu cho Đường Lan Nhã, thì ông tà liền giúp cậu ta thành ngũ thiếu của Cảng Thành!”

Nói tới đây, Bùi Lệ Thu phẫn nộ: “Đồ con rùa rụt cổi”

“Ông Ba đứng sau thao túng, chỉ bằng ông ta mà muốn nâng một người thành ngũ thiếu à?2”

“Ông ta xem mấy người còn lại như chúng ta là gì?”

“Cửu Thiên, chúng ta phải chú ý ông Ba hơn, tuyệt không thể để ông ta đâm dao sau lưng mà còn không biết”

Bùi Cửu Thiên không lên tiếng mà chỉ bóc lấy một quả táo, cắn một miếng, vẻ mặt hờ hững.

“Cửu Thiên, bây giờ chúng ta phải làm gì?

“Trước có ông Ba, sau có ông Tư.”

“Ông Hai tuy khiêm tốn, chỉ chuyên tâm tu võ, nhưng ai biết ông ta có muốn làm kẻ đầu sỏ hay không.”

Bùi Lệ Thu vơi bớt tức giận, nhưng trong con ngươi vẫn còn sự lo âu.

“Hình như hai người bọn họ cùng bắt tay với ông Tư. Nếu vậy, nhánh anh cả cộng thêm cô nữa, chưa chắc đã là đối thủ!”

Bùi Cửu Thiên nghĩ nghĩ, rồi nói: ‘Không vội, chỉ cần Bùi Cửu Phong còn ở chấp pháp đường ngày nào, thì ngày đó chú Ba vẫn không thể trở mình được. Ông ta muốn cướp chỗ thì chỉ có duy nhất cách đẩy Bùi Cửu Phong ra thôi”

“Đáng tiếc, án tử trước mắt này của Bùi Cửu Phong xem ra là một bản án vững chắc rồi. Đến lúc đó chúng ta chỉ cân châm ngòi, nói không chừng có thể khiến chú Tư phế luôn Bùi Cửu Phong.”

“Còn về phía bên chú Hai…”

“Chẳng phải ông ta vẫn luôn ở ẩn đó sao?”

“Cháu sẽ lựa thời điểm để gặp ông ta Cháu tin ông ta vẫn sẽ ủng hộ cháu.”

Bùi Lệ Thu thấy Bùi Cửu Thiên có tính toán của riêng mình, cô ta thở dài: “Việc cấp bách trước mắt, chính là lôi kéo ông Hai về phía mình”

*Nếu không, một khi để ông Ba có đủ thời gian, chúng ta sẽ phải rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch”