Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2778




Chương 2778
Không ai nghĩ rằng Bùi Cửu Phong vốn kiêu ngạo điên cuồng lại bị kinh động vào giờ phút cuối cùng như vậy.
Mà chính bản thân Bùi Cứu Phong cũng không ngờ được, anh ta đủ điên rồi, nhưng thần thái dửng dưng của Bùi Nguyên Minh so với anh ta còn điên hơn một chút.
Nhìn thấy Bùi Cửu Phong hét lên gọi mẹ, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, căn bản không kịp phản ứng. Đây là bộ mặt vốn có của tên Bùi Cửu Phong điên khùng đây sao?
Nhưng sau một khắc xuất thần, tất cả tinh nhuệ đều đột nhiên phản ứng lại, không nổ?
Tại sao nó không nổ?
Không phải phát súng này, mọi người sẽ chết cùng nhau sao?
Tại sao bây giờ tất cả đều không sao rồi?
Vẻ mặt sợ hãi trên mặt Bùi Cửu Phong đột nhiên cứng đờ lại.
Lúc này anh ta cũng đã kịp phản ứng, bỗng chốc, anh ta chỉ hận không thể tìm được một khe nứt nào trên mặt đất để chui xuống.
Bùi Cửu Phong luôn lấy sự sống và cái chết ra để uy hiếp người khác, trong thời khắc sinh tử, vậy mà lại hét lên gọi mẹ…
Lúc này, Bùi Cửu Phong thả bản thân giống như Mạnh Chí Cường, bị dọa cho đến khóc cho rồi.
Giữa hiện trường Bùi Nguyên Minh nhìn khẩu súng lục trong tay với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó hứng thú nói: “Kẹt đạn rồi sao?”
“Xem ra vận may của mọi người cũng tốt quá nhỉ!”
Trong khi nói, Bùi Nguyên Minh một lần nữa chĩa khẩu súng lục về phía tinh nhuệ Bùi vệ đang đeo thuốc nổ, và cố gắng bóp cò nhiều lần.
Tiếng “cạch cạch cạch” vang lên liên hồi, nhưng không có viên đạn nào bay ra, rõ ràng là súng đã bị kẹt thật rồi.
Nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần Bùi Nguyên Minh bóp cò, đều giống như nện vào tim mọi người ở đó vậy.
Những động tác đơn giản, những âm thanh giản dị, lại khiến sắc mặt của một đám tinh anh Bùi vệ xấu đi đến cùng cực
Bất kể ngày thường họ kiêu ngạo như thế nào, họ tuyệt vời như thế nào.
Vậy mà trong thời khắc nguy cấp, lão đại của họ lại hét lên gọi mẹ, đúng là không kham nổi.
Cái gọi là Bùi vệ, nói không chừng từ hôm nay sẽ trở thành trò cười lớn nhất ở Hai thành Cảng Đổ.
“Mất hứng quá đi, này, chúng ta đổi một khẩu súng khác tiếp tục chơi”
Bùi Nguyên Minh thả khẩu súng lục bị kẹt xuống mặt đất, sau đó vỗ tay đi về phía Bùi Cửu Phong.
Sau đó anh vươn tay lấy khẩu súng lục vắt trên eo Bùi Cửu Phong ra.
Nhưng Bùi Cửu Phong vừa mới dạo một vòng quỷ môn quan, lúc này lại vô thức tránh đi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Chỉ những người suýt chết một lần mới biết được tầm quan trọng của cuộc sống.
Lúc này, Bùi Cửu Phong thực sự sợ hãi. “Sao thế? Bùi Cửu Phong anh không phải là người phụ trách Bùi vệ sao?” “Không phải anh khoe khoang hống hách nói muốn đến đây đòi người à?”
“Anh không phải dọa tôi nói, không giao người, không quỳ xuống trước mặt anh, anh sẽ cùng ôm mọi người chết chung hay sao?”
“Sao thế? Không chơi nỗi nữa à?”.
Bùi Nguyên Minh vươn tay phải tát bốp bốp vào mặt Bùi Cửu Phong.
“Không chơi nỗi thì đừng ra đây để mất mặt như thế chứ!”
“Anh thật sự tưởng rằng chiêu này của anh có thể dọa được ai đây?” “Có phải anh cảm thấy cuộc sống này bình yên quá, hay là những người mà anh gặp qua đều là rác rưởi.”
“Mới khiến anh tự tin ra vẻ trước mặt tôi như thế?”
“Anh xứng sao?”
Giọng điệu nói chuyện của Bùi Nguyên Minh vô cùng điềm tĩnh, nhưng câu nào câu nấy như chọc vào tim. Những lời này khiến sắc mặt của Bùi Cửu Phong, người chịu trách nhiệm của Bùi vệ lại lần nữa biến sắc. Khi Bùi Nguyên Minh vươn tay muốn tát vào mặt anh ta lần nữa, Bùi Cửu Phong cuối cùng cũng nổi giận.
“Tên họ Bùi kia, đủ rồi!”
“Có bản lĩnh thì đánh tôi một lần nữa xem, tôi nói cho cậu biết, tôi.”
“Bốp”
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ, vung tay tát một cái, hất Bùi Cửu Phong ngã lăn quay xuống đất.
Sau đó, anh lấy khăn giấy lau tay phải của mình, điềm nhiên nói: “Tôi đánh rồi đó, anh định làm gì tôi?”
“Hoặc là nói, anh có thể làm gì được tôi?