Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2777




Chương 2777
“Cạch”
Lần bắn thứ tư vẫn là một viên đạn rỗng, nhưng lần này, không phải chỉ có tinh nhuệ Bùi vệ đang đeo một quả bom trên người đổ mồ hôi lạnh.
Ngay cả những tinh anh Bùi vệ khác, mí mắt cũng nhảy loạn xạ.
Nếu kiểm soát được ba phát đầu tiên, thì mỗi ba phát phía sau tương đương với việc bước chân vào quỷ môn quan.
Sắc mặt Bùi Vân Phi lúc này tái đi, suýt chút nữa xông tới định giật khẩu súng trong tay tinh nhuệ của Bùi vệ, nhưng anh ta đã cố gắng kìm chế.
Vì anh ta sợ đối phương sẽ kích động mà trực tiếp bóp cò liên hồi. Đám mây chết chóc bao trùm lên mọi người tại hiện trường lúc này, cả người
đều cảm thấy lạnh toát.
Bùi Cửu Phong hừ một tiếng, vặn vẹo thân thể nói: “Tên họ Bùi kia, cậu không thả tôi ra, ngươi không quỳ xuống xin lỗi tôi, phát súng tiếp theo,
nói không chừng mọi người có thể cùng ôm nhau chết!”
“Vậy sao?”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên một bước, đạt tới tốc độ cực hạn.
Ngay lúc Bùi vệ trên người đang đeo thuốc nổ mạnh còn chưa kịp phản ứng, Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp chộp lấy khẩu súng lục của đối
phương.
“Thằng khốn!”
Bùi Cửu Phong tức giận run lên, ngực đột nhiên phát đau.
Nhưng Bùi Nguyên Minh lại nhìn anh ta một cái, và trực tiếp chĩa súng về phía người của tinh nhuệ Bùi vệ đang đeo chất nổ.
Sau đó anh cười nhẹ, nói: “Bùi Cửu Phong, anh đã thích chơi như vậy, chúng ta cứ tiếp tục chơi”
“Trong khẩu súng này, còn có thêm hai cơ hội nữa.
“Hoặc là lần này mọi người sẽ chết cùng nhau, hoặc là lần tiếp theo mọi người sẽ chết cùng nhau!”
“Bây giờ quyền chủ động đang ở trong tay tôi”
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh nở nụ cười giễu cợt: “Đến đây, đánh gãy tay phải của mình, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với Đường phu nhân”
“Nếu không, tôi sẽ nổ súng”
Bùi Cửu Phong sửng sốt một hồi, sau đó cười khẩy một tiếng, nói: “Họ Bùi kia, tôi không tin cậu dám!”
“Các cậu là người nội địa đến, đều là tham sống sợ chết!” “Có bản lĩnh thì cậu nổ súng đi!”.
“Nếu không bắn phát súng này, cậu chính là con rùa khốn kiếp!”
“Anh”
“Cạch”
Bùi Cửu Phong chưa kịp nói xong đã thấy Bùi Nguyên Minh bóp cò với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Lúc này, bao gồm cả Bùi Cửu Phong, tất cả tinh anh của Bùi vệ lúc này sắc mặt đều tái nhợt.

Bùi Cửu Phong kiêu ngạo vô thứ muốn lui lại một bước.
May mắn thay, chốt bắn vừa hạ, phát súng này vẫn là đạn rỗng.
Mọi người thở phào một hơi dài.
Còn Bùi Nguyên Minh thì nâng sũng lục lên nhìn, sau đó mỉm cười nói: ” Xem ra lần sau nhất định là bách phát bách trúng rồi.”
” Nào, Bùi Cửu Phong, anh nói cho tôi biết, bây giờ anh định tiếp tục hống hách trước mặt tôi, hay là tự đánh gãy tay mình?”
“Tôi sẽ cho anh thời gian ba giây, anh nên biết là, con người tôi không có tính nhẫn nại đâu.”
“Ba, hai , một….”
” Tên họ Bùi kia! Cậu dám!”

Bùi Cửu Phong chật vật đứng dậy từ trên mặt đất lao về phía Bùi Nguyên Minh. Nhưng vào lúc này, Bùi Nguyên Minh đã vô tư bóp cò. “Cạch”
Cùng với động tác của Bùi Nguyên Minh, toàn bộ hiện trường đông cứng lại gần như bị đóng băng cùng một lúc. Ngoại trừ người tinh nhuệ Bùi vệ
được gắn chất nổ, những tinh nhuệ khác của Bùi vệ đã vô thức nằm bò trên mặt đất.
Bùi Cửu Phong vốn đã về tới Bùi Nguyên Minh, lúc này đang vừa lăn vừa bỏ chạy ra phía sau.
“A a a a… Mẹ, con không muốn chết.”