Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2776




Chương 2776
“A”
Lần này là phát súng rỗng, nhưng khiến nhiều người hầu của Biệt thự hoa viên đều kinh ngạc thốt lên.
Chỉ có thể nói Bùi Cửu Phong ra tay quá tàn nhẫn, anh ta có thể ngẫu nhiên dẫn theo mọi người cùng chết, giống như mấy tên lưu mạnh, khiến người ta thấy sợ hãi.
Không đợi mọi người lên tiếng, Bùi Cửu Phong đã cười toe toét lần nữa, rồi làm một cái búng tay.
“Cạch”
Tinh nhuệ Bùi vệ buộc chất nổ mạnh buộc vào người đó, bóp cò một lần nữa.
Lần này vẫn là một viên đạn rỗng, nhưng quá trình này lại một lần nữa khiến đám vệ sĩ và người hầu của biệt thự hoa viên phải khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều bị chấn động bởi sự điên cuồng của Bùi vệ, có ý muốn lùi lại, nhưng lúc này lại lo lắng bởi vì hành động của mình mà cái tên Bùi Cửu Phong này ôm tất cả mọi người cùng chết..
Bùi Vân Phi không khỏi gầm lên một tiếng: “Bùi Cửu Phong, tên khốn kiếp!” “Phu nhân có bất trắc gì, tôi xem anh làm sao đền mạng!”
“Ha ha ha ha”
“Đến lúc này rồi, mọi người đều ôm nhau chết, làm bạn cùng đi xuống Hoàng Tuyền, còn cần đền mạng gì chứ?”
“Có bản lĩnh thì xuống tới âm phủ, anh lại giết tôi lần nữa?”
Bùi Cửu Phong vẻ mặt gớm ghiếc cười điên cuồng, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh đang giẫm lên tay phải hắn, lạnh lùng nói: ” Tên họ Bùi kia, có bản lĩnh thì giết tôi đi.”
“Không có bản lĩnh thì thả tôi ra, sau đó quỳ xuống cho tôi!” “Nếu không, ngay khi tôi ra lệnh, anh ta sẽ bắn phát thứ ba!”
“Lần bắn tiếp theo không ai biết có viên đạn hay không, và cũng không ai biết, lần bắn tiếp theo, mọi người có ôm nhau chết chung hay không?”
“Làm sao?”
“Có kích thích không?”
“Có vui không?”
Lúc này, Bùi Cửu Phong cười đến ngả nghiêng, cười một cách vô cùng hống hách: “Ép tôi? Đe dọa tôi? Và mặt tôi?”
“Anh cho rằng ông đây giống cái kia Mạnh Chí Cường đó sao?”
“Lão tử nói cho anh biết, lão tử đã từng bôn ba khắp thi sơn huyết hải, không sợ nhất chính là uy hiếp, không sợ nhất chính là ôm nhau chết chung!”
Bùi Nguyên Minh chưa kịp nói xong, Bùi Cửu Phong lại búng tay.

“Cạch”
May mắn thay, viên đạn lần này vẫn trống, nhưng các vệ sĩ và người hầu đã sợ hãi đến mức toàn thân mềm nhũn.
Càng nhiều đạn rỗng ở phía trước, xác suất chúng xuất hiện ở phía sau càng lớn.
Hơn nữa, dù có may mắn, hại phát sóng tiếp theo vẫn là đạn rỗng, nhưng với phát sáng cuối cùng, không ai có thể chạy thoát được!
“Đúng là mất mặt”
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn đang Bùi Cửu Phong vô cùng điên cuồng, xem biểu diễn của anh ta, sau đó bật cười nói: “Anh từng nghe qua câu này chưa?”
“Người thật sự muốn chết, thì sẽ không ảnh hơi làm trò hề đâu!”.
“Anh diễn như thế, có nghĩa là anh không muốn chết, cũng không cam lòng đi chết”
“Vậy thì tại sao tôi phải sợ anh?” “Đừng nói những thứ này có hay không có!” Vẻ mặt Bùi Cửu Phong đầy man rợ.
“Tên họ Bùi kia, có bản lĩnh thì cũng tôi liều chết đến cùng!”
“Không dám liều chết với tôi, vậy thì thả tôi ra, dập đầu xin lỗi tôi! Để tôi đánh gãy một tay một chân của cậu, sau đó để tôi dẫn tên sát thủ kia đi.”
“Bằng không, đêm nay toàn bộ biệt thự hoa viên này sẽ nhuốm máu!” “Nơi này sẽ đầy xác chết, máu chảy thành sông!”
Vừa dứt lời, Bùi Cửu Phong lại búng tay, đây đã là phát thứ tư, trong phát này đã có mùi chết chóc.
Bùi Nguyên Minh điềm nhiên nói: “Bùi Cửu Phong, xem ra anh thật sự là điên rồi, cho rằng có thể uy hiếp tôi như vậy sao?”
“Có phải anh quá ngây thơ rồi không?”
“Không thể sao?” Bùi Cửu Phong cười gằn, liếc mắt nhìn tên tinh nhuệ Bùi vệ cả người toát đầy mồ hôi kia. “Làm gì vậy? Mau bắn đi