Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2756




Chương 2756:

“Chỉ cần anh có thể trong vòng hai mươi tư tiếng cút ra khỏi Cảng thành, thì tôi sẽ không truy cứu những hành động trong quá khứ của anh. Thậm chí đạo quán Ngũ Mai của chúng tôi còn có thể cho anh một chút lợi ích.”

Sư Phi Tiên nghiêm túc nói.

Bùi Minh Nguyện cười nói: “Thánh nữ, nếu tính hôm nay tôi và cô là lần thứ hai gặp mặt đúng không?”

“Cô ghét tôi đến vậy sao?”

“Muốn tôi rời khỏi Cảng thành như vậy?”

“Đúng!”

“Kể từ khi anh đến Cảng thành, toàn bộ Cảng thành đều âm thầm dậy sóng, Bùi Môn tại Cảng Đồ phảng phất có xu hướng phân tách”

Vẻ mặt Sự Phi Tiên lạnh lùng, vừa nhấp một ngụm trà từ nữ đệ tử đưa tới, vừa tiếp tục nhàn nhạt nói.

“Mà sự ổn định của Bùi Môn tại Cảng Đổ là cơ sở cho sự ổn định cho hai thành phố Cảng Đổ”

“Sự tồn tại của anh khiến Cảng Đồ trở nên bấp bênh, vì vậy tôi hy vọng anh có thể rời đi càng sớm càng tốt.”

“Làm như vậy là để tốt cho Bùi Môn tại Cảng Đổ”

“Vì Bùi Môn tại Cảng Đổ” “Cũng là vì chính anh”

“Chỉ cần anh rời đi, với điều kiện đơn giản như vậy, liền có thể một mũi tên trúng ba đích. Tại sao lại không làm?”

Bùi Minh Nguyên nghiêng đầu cười như không cười nói: “Sư Phi Tiên, cô nói lời này thật là bất công”

“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể nói rõ một điều đó là Bùi Cửu Thiên không xứng với chức vị đó”

“Có tôi hay không, anh ta cũng không thể ngồi vững vị trí thiếu chủ của mình, càng không thể ngồi vững vị trí môn chủ”

“Vì vậy, tất cả những điều này không liên quan gì đến tôi”

“Tôi cũng sẽ không vì loại chuyện này mà rời khỏi Cảng thành”

Lông mày Sư Phi Tiên hơi nhíu lại, lạnh lùng nói: “Bùi Minh Nguyên, anh cứ muốn cứng đầu như vậy?”

“Đây không phải là cứng đầu, mà là vì trong lòng tôi không có quỷ, sao phải rời khỏi Cảng thành?”

Bùi Minh Nguyên nhún vai, vô cùng thẳng thắn.

“Tuy rằng tôi không thích nơi này cho lắm, nhưng đi hay ở là quyền tự do của tôi, không ai có quyền quyết định”

“Đừng nói là đạo quán Ngũ Mai của cô còn nợ tôi một lời giải thích”

“Cho dù không có chuyện đó, chỉ dựa vào việc ban nãy tôi nhìn một chút là muốn tôi cút đi?”

“Sự Phi Tiên cô có phải qua biết cách làm ăn rồi?”

“Hơn nữa cô muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông. Liếc nhìn một cái mà mắt tôi muốn mù luôn rồi!”

“Cô nói muốn dùng cái này để bù vào lời giải thích mà các người phải đưa cho tôi, tôi cũng đành nhận vậy.”

“Tôi đúng là ăn thiệt mà!”

“Sao vậy, cô còn định dùng chuyện này để ép tôi rời khỏi Cảng thành?”

“Sư Phi Tiên, cô có phải đã coi trọng bản thân mình quá rồi?”

“Cô thật sự cho rằng tôi chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ?”

“Cô thật sự cho rằng mình là tiên nữ trên trời?”

“Cô còn chưa đủ tư cách để cho Bùi Minh Nguyên tôi nhìn thêm một cái” “Tôi không đủ tư cách?”

Sư Phi Tiên bước ra với vẻ mặt lãnh đạm, cô ta thấp hơn Bùi Nguyên Minh nửa cái đầu. Lúc này cô ta ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Bùi Minh Nguyên, một mùi hương như hoa lan ngay lập tức ập đến.

“Bùi Nguyên Minh, anh biết tại sao ngay từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã ghét anh đến vậy không?”

“Bởi vì anh hoàn toàn không biết cái gì gọi là người biết thức thời mới là trang tuấn kiệt!”

“Bùi Cửu Thiên, vì địa vị của mình, vì sự ổn định lâu dài của Bùi Môn tại Cảng Đổ, thậm chí có thể xuống nước hạ thấp thân phận để thu phục, lấy lòng người nước Đảo.

“Nhưng còn anh? Ngoài việc thích nổi bật và khoe khoang ra, anh còn làm gì được nữa?”

“Giống như việc tổng giáo đầu đeo đao” “Anh rõ ràng là khiến cho đám người Trường Alex chịu ấm ức, nhưng anh lại làm bộ đứng đắn đi tranh giành!”

“Hơn nữa cuối cùng thất thủ rồi, anh còn hô to gọi nhỏ nói mình là tổng giáo đầu?”

“Với cái bản mặt của anh anh cho rằng mình xứng sao?”