Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2746




Chương 2746:

“Hoàng đế của của Đảo Quốc các người được mệnh danh là người thống nhất vương quyền thần quyền. Nhưng từ xưa đến nay, cũng chỉ là một hiệu bài, một con rối, một tấm màn che mà thôi”

“Quyền lực ở Đảo Quốc trước giờ luôn tập trung ở Mạc phủ và nội các.”

“Một con rối cũng có thể lừa đám võ sĩ có đầu óc không tốt lắm như các người” “Tôi nói không sai chứ?”

Bùi Nguyên Minh ung dung bình tĩnh, phá vỡ sự thật mà các võ sĩ Đảo Quốc không muốn thừa nhận nhất.

Đó chính là vị vua mà bọn họ kính ngưỡng những đã sớm mất quyền lực nhiều năm trước.

Tuy nhiên, mặc dù ánh mắt của Tenkade Shiro lóe lên sự dữ tợn, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại và từ tốn nói: “Tên họ Bài kia, đừng có cho rằng bản thân đọc qua vài cuốn sách lịch sử là có thể biết chuyện Đảo Quốc của chúng ta.”

“Hoàng đế vĩ đại, địa vị, sức mạnh và vinh quang của ngài đều ngoài sức tưởng tượng của cậu!”

“Nếu cậu đã dám xúc phạm đến hoàng đế vĩ đại, vậy hôm nay, chúng ta sẽ đưa cậu xuống suối vàng!”

“Bát Ca Áp Lộ!”

Cùng với tiếng hô của Tenkade Shiro, lập tức nhìn thấy tám tên kiếm sĩ lúc này đều đang chuyển động, đồng loạt chém giết về đây.

Tám người phân ra làm tám hướng, tất cả đều sử dụng kiếm thuật Cư Hòa Trảm là kiếm pháp truyền thống nhất và cũng lợi hại nhất trong số các kiểm thuật của Đảo Quốc.

Tám đạo liếm chém xuống, kiếm quang lạnh lẽo.

Tám đạo kiếm quang chém xuống cùng nhau, giống như một trận cuồng phong chém về phía Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh không phí lời nữa, dùng tay phải vỗ lên bàn trà trước mặt.

Đột nhiên, nhìn thấy bàn trà bay ra, đập thẳng vào đạo kiểm quang đầu tiên, trong nháy mắt liền biến thành bột phấn.

Nhưng Bùi Nguyên Minh đã mượn lực nhảy ra khỏi khoang thuyền đáp xuống mạn thuyền.

Vết máu trên đất vẫn còn, vỏ đạn hòa lẫn với vết máu, nhìn lại vô cùng thể lương.

Mà tám kiếm sĩ của Đảo Quốc không hề chớp mắt lấy một cái, lúc này bọn họ đã tiến lên mạn thuyền, kiếm dài của Đảo Quốc cầm trong tay lại lần nữa vọt ra.

Ầm…

Tám người cùng nhau tấn công, đao kiếm hòa vào nhau, sức mạnh nghiêng trời lệch đất, vô cùng đáng sợ.

Trong phút chốc, cả mạn thuyền dường như bời vì động tác của tám người họ mà hơi lún xuống.

Ở phía sau, Tenkade Shiro cầm tách trà bước ra, cười nhẹ nói: “Cậu Bùi, đây là Phong Lôi Bát Tử mới của chúng tôi!” “Là do tôi cẩn thận đã dạy dỗ mà ra, tương lai sẽ dùng để phục vụ Hoàng thượng”

“Bây giờ sử dụng họ để đối phó với cậu cũng giống như dùng đao để mổ chim” “Hy vọng cậu may mắn để có thể giữ được toàn thây”

Bùi Nguyên Minh nhìn cảnh này, nhẹ giọng nói: “Tenkade Shiro, dù sao ông cũng là một thế hệ Chiến Thần, lại dạy dỗ ra một đám bỏ đi như thế này?”

“Không chịu nổi một kích.”

Lời này vừa nói ra, ngay lúc tám thanh kiếm của Đảo Quốc hạ xuống, Bùi Nguyên Minh nhón ngón chân trên mạn thuyền, thân hình bay lên, trực tiếp xuyên qua khỏi giữa khe hở của lưỡi kiếm.

“Ầm ầm”.

Một kích đánh vào không khí, nhưng mạn thuyền đã bị chém ra một lỗ lớn.

Nếu không tránh, để cho tám thanh kiếm dài của Đảo Quốc này rơi vào trên người, cho dù là bất cứ cơ thể con người nào cũng không thể chịu được.

Nheo mắt nhìn cảnh này, ánh mắt Bùi Nguyên Minh khẽ nhúc nhích.

Mấy năm nay Đảo Quốc cũng xem như đạt được một số tiến bộ, ít nhất là những sát chiêu như thế này, anh đã từng thấy trên chiến trường hồi đó, nhưng nó còn xa so với trình độ như hôm nay.

Nếu cho người dân của Đảo Quốc thêm mười hay tám năm nữa, để thế hệ của họ có thể trưởng thành hoàn toàn, chỉ sợ rằng ở Viễn Đông, Đảo Quốc này sẽ là một hiểm họa lớn của Đại Hạ.

Đây cũng là lý do vì sao mấy năm nay người Đảo Quốc dốc toàn lực để xây dựng đầu cầu ở Đại Hạ.