Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2741




Chương 2741

Bùi Nguyên Minh thần sắc lãnh đạm, người ở trong nước lạnh lẹ xoay trở né tránh, dùng tốc độ cực nhanh tới gần chiếc du thuyền đang ở bên này.

Chỉ mấy mười mấy giây, anh đã xuất hiện ở đuôi du thuyền.

Tay phải nhẹ nhàng vỗ một cái ở trên thân du thuyền, thân hình nhờ thế liền bay lên boong thuyền.

Cùng lúc đó, anh cũng thuận tay đoạt được khẩu súng phóng viên, vung ra.

“Phật…”

Thanh âm máu tươi bắn tung tóe truyền ra.

Hai tay súng đang nhắm vào bóng người của Bùi Nguyên Minh, cũng mặt đầy vẻ khó tin, tay bịt che cổ họng, xụi lơ ngã ở trên. mặt đất.

Bùi Nguyên Minh lăn một vòng tại chỗ, đi thẳng tới trước mặt hai tay súng khác. Mũi lao từ cây súng phóng viên bắn ra, ghim chặt hai người kia ở trên boong.

“Soạt!”

Lúc này, những tay súng khác cũng phản ứng lại.

Bốn phương tám hướng, có hơn hai mươi tay súng mang mặt nạ màu đen vọt tới.

Súng trong tay bọn họ đã sớm mở khóa an toàn, trong nháy mắt thấy Bùi Nguyên Minh đó, liền điên cuồng bóp cò.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Đạn giống như mưa sa bắn ra, khuấy động bốn bề không gian chung quanh.

Trên boong thuyền nho nhỏ, thoáng chốc biến thành nơi nguy hiểm hung tàn nhất trên đời.

Mùi thuốc súng nồng nặc tản ra, Bùi Nguyên Minh dường như quay trở lại trên chiến trường vậy. Bình thường mà nói, bất kỳ người nào ở dưới tình huống như vậy cũng khó thoát khỏi cái chết.

Coi như không bị bắn cho thành cái sàng lọc, chỉ sợ cũng bị bắn thành cái tổ ong.

Cho nên trong nháy mắt này, những tay súng đó ai nấy đều lộ ra biểu tình đắc ý.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Nhưng mà, trong đường tơ kẽ tóc, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng bắn một loạt đạn dưới sàn, sau đó bóp cò bắn về phía cánh cửa sở không đóng chặt ở một bên kia.

Cửa sổ bằng thép trong nháy mặt ngã đổ xuống, vừa hay chặn trước người Bùi Nguyên Minh khỏi cơn mưa đạn kia.

Ở thời khắc nguy hiểm chồng chất hiểm nguy, anh tránh được trận thế tất sát của đối phương.

“Keng keng keng.” Mấy viên đạn nọ không phải bắn hụt thì lại là ghim xuống boong thuyền, nhất thời truyền đến thanh âm định định coong coong.

Cũng không lâu lắm, đến khi những khẩu súng trong tay đám người kia hết đạn bắn, mà Bùi Nguyễn Minh không hề bị trầy xước dù chỉ là một lớp da.

Còn những chỗ khác, giờ phút này đã bị ghim đến lủng lỗ chỗ.

Lại tùy ý nhặt lên một khẩu súng, đổi một dây đạn mới, Bùi Nguyên Minh mới nhìn những tay súng kia, nhàn nhạt nói: “Lại tiếp nữa nhé?”

Thần kinh của những tay súng này hối hoảng một trận, nhưng rất nhanh, thần sắc bọn họ đanh cứng lại, mau chóng đổi đạn, lại lần nữa giơ súng trong tay lên.

“Đoàng đoàng đoàng.”

Không cho những người này có cơ hội hạ thủ, hai khẩu súng trong tay Bùi Nguyên Minh đồng thời bóp cò.

Đạn ghim vào trên người mấy tay súng này. Có điều, bọn họ lại không phát ra được tiếng kêu thảm thiết nào, mà là thân thể từng người từng người một chấn động, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trên mặt đều là vẻ đau đớn.

Ấy vậy mà một giây kế tiếp, bọn họ lại lần nữa giơ súng trong tay lên, gắng gượng bóp cò.

Một màn mưa đạn trút xuống.

“Áo chống đạn?”

“Thật có tiền đấy nhỉ!”

Thấy cảnh này, Bùi Nguyên Minh nhanh chóng đoán được trang bị trên người đối phương đều là cao cấp nhất, súng đạn thông thường căn bản là không gây thương tổn được chút nào cho bọn họ.

Trong nháy mắt kế tiếp, Bùi Nguyên Minh thả rơi súng trong tay, thân hình động một cái nhào về phía trước.

Thân hình của anh hóa thành một đường cong quỷ dị, không lùi mà phăm phăm tiến tới, vừa vặn tránh được một cơn mưa đạn.

Đồng thời Bùi Nguyên Minh dậm một cước ở mặt boong thuyền, lần này mười mấy hạt tròn rơi vào trên boong thuyền, vỡ tung tóe ra.

“Phụt phụt phụt..”

Thanh âm máu tươi tung tóe bắn truyền ra, năm sáu tay súng trước mặt cổ họng của người nào người nấy đầy tóe máu. Bọn họ. nằm xụi lơ trên boong thuyền, mặt đầy vẻ khó tin.

Bùi Nguyên Minh thần sắc lãnh đạm, bước chân động một cái, thân hình tiến vào trong đám người còn sót lại.