Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2703




Chương 2703

“Đúng, chiến thần Dương, xin lỗi!” Lúc này Tenkade Daito run rẩy mở miệng.

“Hôm nay là tôi mạo phạm ngài, mong ngàn nể mặt Đảo Quốc Âm Lệ, nhất định phải bỏ qua cho!”

“Chúng tôi lập tức cút, lập tức xéo!”

Tenkade Daito vẻ mặt lấy lòng.

Vốn dĩ ông ta nghĩ chiến thần Nam Dương này đã là kẻ bỏ đi mười năm, chỉ còn là con hổ giấy đã già.

Nhưng khi đích thân đối mặt, lúc này ông ta mới rõ. Cho dù trong các chiến thần, Dương Để Minh tuyệt đối cũng là người nổi bật.

E rằng trong Kashima Shinto Ryu chỉ có ba của mình có thể đánh nhau với ông ta. Còn mình ra tay thì chính là lấy trứng chọi đá, tự tìm cái chết.

Tenkade Daito tuy kiêu ngạo, nhưng không ngu xuẩn chút nào, chuyện tự tìm cái chết, ông ta sẽ không làm.

“Giờ xin tha, liệu có phải đã muộn rồi? Dương Đế Minh hừ lạnh một tiếng, sau đó tiến lên một bước.

“Răng rắc!”.

Đá sỏi từ dưới đất bay ra, vô cùng đáng sợ.

“Bịch bịch bịch!” Một nhóm lớn cao thủ Đảo Quốc Âm Lệ đã quá muộn để la hét, toàn bộ đều ngã trong vũng máu. Cảnh tượng này khiến đám người Sư Tuệ Lan bất giác rùng mình. Vị chiến thần Nam Dương này còn đáng sợ hơn so với trong truyền thuyết.

Giết người cũng giết rồi, quan trọng nhất là vẻ lạnh lùng tùy ý, giống như chỉ bóp chết vài con kiến. Da đầu Tenkade Daito tê dại, mí mắt giật điên cuồng. Giờ phút này rốt cuộc đã hiểu, hôm nay không xử lý tốt thì cái mạng nhỏ này của ông ta đã đi tong tại đây. Lúc này, ánh mắt như cầu cứu của ông ta rơi xuống hai người Long Thiên Trường và Sư Tuệ Lan. Long Thiên Trường như thể không thấy, tránh ánh mắt của ông ta.

Còn Sư Tuệ Lan thì hô hấp trở nên gấp gáp trong chớp mắt. Lúc này cô ta còn hơi cắn răng, sau đó bất chấp tiến lên, thấp giọng nói:

“Lão Dương, vẫn mong ông giữ thể diện cho Đạo Quan Ngũ Mai chúng tôi!”

“Đảo Quốc và Đại Hạ chúng tôi ở gần nhau chỉ cách một dòng sông, đắc tội nước Đảo, chính là đắc tội Đại Hạ chúng tôi, đắc tội Âm Lệ, chính là đắc tội Đạo Quan Ngũ Mai chúng tôi!”

“Chiến thần Dương ông tuy lớn mạnh, nhưng đối mặt với hai gia tộc chúng tôi vẫn mong này cân nhắc một ít!”

“Liệu có cần phải vì một nhân vật nhỏ mà đắc tội với thể lực không nên đắc tội không?”

Sư Tuệ Lan vốn còn có vài phần sợ hãi, nhưng lúc này cô ta càng nói càng trôi chảy, tới cuối cùng còn có thêm vẻ kiêu ngạo.

Dù sao bốn chữ Đạo Quan Ngũ Mai đã cho cô ta sức mạnh vô tận. Trong nhận thức của cô ta, có Thánh địa võ học chống lưng thì chiến thần cũng phải nể mặt.

“Bốp!”

Dương Đế Minh đưa tay tát một cái.

“Hu hu!” Một tiếng “a” Sư Tuệ Lan ôm mặt văng ra, lúc rơi xuống đất thì mặt đầy vẻ tủi thân cùng căm phẫn, có điều lúc này cô ta lại không dám kêu gào nữa. Còn Long Thiên Trường bên cạnh mí mắt giật giật. Lúc này ông ta lui sang bên với khiêm tốn vô cùng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dáng vẻ tôi không biết gì.

Dương Đế Minh lạnh lùng nhìn Tenkade Daito, thản nhiên nói:

“Tự chém hai tay, quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu Bùi, tôi sẽ không giết cậu”

Thấy được nguy cơ mất mạng, lúc này Tenkade Daito cũng không dám phí lời nữa.

Ông ta nghiến răng, một tiếng “rắc” bẻ gãy hai tay của mình, sau đó “bịch” quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói:

“Cậu Bùi, là tôi có mắt không tròng!”

“Cậu coi tôi là một cái rắm, bỏ đi nhé!”

Vô cùng khuất phụ!

cĐường đường con trời của nước Đảo lại suy bại tới bước cầu xin, thực sự mất mặt xấu hổ.

Đám người Sự Tuệ Lan cũng thấy rét run cả người. Coi như họ đã hiểu. Chiến thần Nam Dương đã từng tung hoành Đông Nam Hải vực rốt cuộc bá đạo nhường nào.