Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2699




Chương 2699:

“Quy tắc giang hồ? Nhân từ với kẻ báo thù sao? Thánh địa võ học các cô có loại quy tắc này sao?” Vẻ mặt của Bùi Nguyễn Minh chế nhạo.

“Mấy người các cô ngày thường luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức cho nhiều vào, thật sự cho rằng mình đứng ở đỉnh cao của đạo đức chắc?

Còn nữa, thầy trò bọn họ tình thâm ý trọng, thì liên quan mẹ gì đến tôi? Ở chỗ của tôi, không có chuyện nương tay! Tôi ở đây chỉ có diệt cỏ tận gốc!”

Vừa dứt lời, anh nhìn Tenkade Daito với vẻ mặt lạnh lùng, bùng phát toàn bộ khí thế trên người. Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

Sắc mặt của ông ta trở nên điên cuồng, lúc này, ông ta vung nhanh trường đạo Đảo Quốc trong tay, rất dễ nhận thấy, ông ta kiêng dè Bùi Nguyên Minh đến cực điểm. Cũng chính vào thời khắc này, chân phải của Bùi Nguyên Minh lại giảm một cái, mấy thanh đoản đao trên mặt đất lại bay ra.

“Phập phập phập..”. Đoản đạo đồng thời đâm trúng vào mấy chỗ gồm giữa trán, cổ họng và ngực của Binh Vương Đảo Quốc vừa rồi kia, cũng khiến cho một tia oán hận còn sót lại trên gương mặt của anh ta trở nên mờ mịt.

Cho dù như thế nào anh ta cũng không ngờ được Bùi Nguyên Minh lại còn muốn giết mình dưới tình huống như vậy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, trong con người chỉ còn lại một tia hận thù cuối cùng, đồng thời cũng dùng cổ học nặn ra hai chữ cuối cùng một cách khó khăn:

“Ngu xuẩn…”

Rất nhanh, anh ta đã xụi lơ, bất động trên mặt đất, trên gương mặt cũng tính là tuấn tú chỉ còn lại sự thù hận vô tận. Tất cả đám người Đảo Quốc đều thay đổi sắc mặt, vừa oản hận lại vừa sợ hãi. Sắc mặt của Tenkade Daito lại càng trở nên điên cuồng hơn, ông ta lạnh lùng nói:

“Họ Bùi kia!”.

Đọc nhanh tại truyện t amlinh.

Cho dù như thế nào ông ta cũng không ngờ được, Bùi Nguyên Minh còn dám cố tình giết chết đại đệ tử của Miyada Shinosuke ngay dưới mí mắt mình. Mà Sư Tuệ Lan cũng tức điên cả người.

Bùi Nguyên Minh này chẳng thèm quan tâm đến một chút quy tắc nào hết, bây giờ lại còn khiến mọi chuyện càng lúc càng to thêm!

Tiếp sau đây mình phải giải thích với Đảo Quốc như thế nào đây? Bởi vì một người không biết trời cao đất dày này, mà mình cũng sẽ gặp chuyện phiền phức.

Trong quan điểm của cô ta, Bùi Nguyên Minh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu nên mới thắng được Miyada Shinosuke đã nhường anh.

Kết quả thì sao? Tên tiểu nhân này, lại thật sự cho rằng mình vô địch thiên hạ, bách chiến bách thắng sao? Bây giờ lại còn tùy tiện tàn sát khách quý Đảo Quốc Âm Lệ nữa chứ? Đây đúng thật là đáng chết mà!

Ngay lúc này, Sư Tuệ Lan tức tối nói:

“Họ Bùi kia, tôi vốn còn định làm chủ, giúp anh giữ lại toàn thân nguyên vẹn, để khách quý Đảo Quốc đừng làm liên lụy tới người nhà anh.”

“Nhưng nếu bản thân anh đã một lòng một dạ muốn chiến đến cùng! Vậy thì tôi cũng mặc kệ anh! Anh đi chết đi! Cả nhà anh đi chết đi!”.

Trong quan điểm của cô ta, Bùi Nguyên Minh không biết tốt xấu như vậy, đã được định sẵn kết cục.

Bùi Nguyên Minh chẳng thèm để ý đến Sư Tuệ Lan đầu toàn phần, lúc này anh nhìn Tenkade Daito với vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên bảo:

“Nợ giữa tôi và Kashima Shinto Ryu vẫn chưa tính”

“Cho nên hôm nay tôi cũng không vội giết ông. Đợi sau khi tôi tới Đảo Quốc một chuyến, rồi lại tự tay diệt Kashima Shinto Ryu các ông sau. Cho nên, nếu ông biết điều, thì bây giờ cút ngay đi. Nếu ông không cút, mà còn tiếp tục chặn đường, thì tôi cũng không ngại xử lý ông luôn đâu”

Trong khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh khều một thanh trường đạo Đảo Quốc từ dưới mặt đất, chậm rãi lau một chút, ánh đao sáng lên như tuyết.

Nhìn thấy động tác của anh, hơn hai mươi cao thủ Đảo Quốc Âm Lệ còn sống ở xung quanh, ai nấy cũng đều mang vẻ mặt vô cùng khó coi.

Họ Bùi này, vậy mà lại cho rằng một mình mình có thể bao vây được hơn hai mươi người Đảo Quốc Âm Lệ sao? Đây hoàn toàn là không coi Đảo Quốc Âm Lệ ra gì mà!

Mà Long Thiên Trường cũng híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh lúc này đang mang vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên nhẹ giọng nói:

“Ông Tenkade, tên họ Bùi này chắc chắn đã là nó mạnh hết đà rồi! Đừng nói cậu ta không phải là Chiến Thần, mà cho dù có, thì lúc này nhất định cũng chỉ đang giả bộ mà thôi!”