Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2681




Chương 2681:

Hai giờ chiều ngày hôm sau, Bùi Nguyễn Minh xuất hiện tại đạo quán Long Môn ở Cảng Thành.

Có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều biết hôm nay chính là ngày Long Thiên Trường sẽ tới Cảng Thành, nên bên trong đạo quán Long Môn vô cùng yên tĩnh, ngay cả dì phụ trách dọn vệ sinh trước kia cũng không tới.

Bùi Nguyên Minh thản nhiên ngồi uống trà trong định nghỉ mát tại ngọn núi phía sau đạo quán, vẻ mặt hờ hững và bình tĩnh. Dường như mà thứ anh sắp phải đối mặt sau đây, không phải là mưa to gió lớn, mà chỉ là mấy tên hề lố lăng mà thôi.

Ngoại trừ anh ra, thì chỉ có hai người Thôi Văn Triết và Công Tôn Vũ Nhiên.

Để đảm bảo Công Tôn Vũ Nhiên không chết, tối hôm qua cô ta cũng đã được chữa trị kịp thời. Lúc này, cả người đều đang ngồi liệt trên xe lăn.

Nhưng cho dù là vậy thì ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh của cô ta vẫn tràn đầy sự hận thù.

“Họ Bùi kia, vô dụng thôi, hôm nay đường chủ Long tới đây, kết cục của anh đã được định sẵn rồi! Hơn nữa ngoại trừ đường chủ ra, thì Kiếm Thánh Đảo Quốc Âm Lệ, Miyada Shinosuke cũng tới đây! Đó chính là Chiến Thần thực sự của Đảo Quốc, anh có lợi hại đến đầu, thì cũng sẽ chết khi đối diện với người đó thôi!” .

“Ai kêu anh hết lần này đến lần khác gây sự với Đảo Quốc Âm Lệ chứ! Loại người tiêu ngạo và ngang ngược, không biết sống chết như anh, kết cục đã được định sẵn từ lâu rồi! Ha ha ha!”

Lúc này, Công Tôn Vũ Nhiên cười lên như ả thần kinh. Nhớ tới Long Tông Trạch chết thảm trong tay Bùi Nguyên Minh ngày hôm qua, cô ta cũng đã biết số phận của mình rồi. Cho dù Bùi Nguyên Minh có chết hay không, thì cô ta cũng sẽ bị chôn cùng với Long Tông Trạch.

Cho nên lúc này, cô ta hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của mình, cô ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh bị băm thấy thành vận mảnh, nghiền xương thành tro.

Bùi Nguyên Minh cầm chén trà, uống một ngụm, rồi thản nhiên đáp:

“Công Tôn Vũ Nhiên, cô cứ mang một tia mong chờ cuối cùng này mà xem đi, xem đến cuối cùng rốt cuộc là ai chết. Đường đường là người Đại Hạ, mà lại đi bợ đít cái tên được gọi là Kiếm Thánh của Đảo Quốc nhỏ bé chật hẹp đó, những người như bọn họ, nhiều năm như vậy đều sống thật uổng phí”

Thôi Văn Triết đi lên, trực tiếp cho Công Tôn Vũ Nhiên một cái vả, mạnh đến mức răng của cô ta cũng bay cả ra. Anh ta không muốn để cô ta chó bại trận sủa bậy ở đây, ảnh hưởng đến sự yên tĩnh khó có được của Bùi Nguyên Minh.

Sau khi Bùi Nguyên Minh uống xong một bình trà, chỉ nhìn thấy cách đó không có có một đoàn xe dừng ở lối vào đạo quán Long Môn. Rất nhanh, cửa xe đã mở ra, đường chủ Long Thiên Trường của chấp pháp đường Long Môn, dẫn theo đệ tử tinh nhuệ của chấp pháp đường xuất hiện.

Một đám người xuất hiện ở ngọn núi phía sau đạo quán Long Môn với tốc độ cực kỳ nhanh. Trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đang ngồi trong định nghỉ mát, uống trà một cách ung dung thư thả, trong mắt của Long Thiên Trường tràn đầy ý hận thù.

Bùi Nguyên Minh này, không những vả vào mặt chấp pháp đường ở thủ đô, mà còn đánh vào mặt chấp pháp đường ở Cảng Thành. Ngay cả đứa con trai mà mình phải đi chủ trì đại cục ở Cảng Thành cũng chết trong tay anh.

Ngay lúc này, Long Thiên Trường chỉ muốn đích thân ra tay đánh chết Bùi Nguyên Minh. Nhưng nhớ tới những sắp xếp khác, ông ta vẫn đành miễn cưỡng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Rất dễ nhận thấy, Long Thiên Trường này có thể liên tục ngồi lên vị trí đường chủ chấp pháp đường Long Môn, là cũng có vài phần bản lĩnh, ít nhất thì tính cách có thể nhẫn nhịn những điều mà người thường không thể nhịn được này, đủ để chứng minh tính cách của ông ta lạnh lùng, lòng dạ độc ác.

“Bùi Nguyên Minh, phân hội trưởng Bùi, chào cậu, cậu hay lắm!”.

Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn đang uống trà, Long Thiên Trường gần như là nghiến răng nghiến lợi.

“Đương nhiên là tôi rất ổn rồi.” Bùi Nguyên Minh cười đáp:

“Chỉ có điều, đường chủ Long, ông chưa chắc đã có thể ổn được đâu. Thông đồng với kẻ địch bên ngoài, cấu kết với Đảo Quốc Âm Lệ, giết hại người trung thành với Đại Hạ, bất cứ tội danh nào cũng có thể khiến ông chết cả trăm lần! Hôm nay tôi giết ông ở đây, trên dưới Long Môn cũng chẳng có người nào dám nói một câu không phục”