Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2678




Chương 2678:

“Tôi nói ông ta có việc, thì ông ta sẽ có việc!”

“Tôi nói ông ta đã tàn phế, ông ta chính là tàn phế!”

“Bây giờ là sân nhà của tôi, Nguyễn Ngọc Hân tôi quyết định!”

Vẻ mặt Nguyễn Ngọc Hân hứng thú đi tới phía trước, nhìn ông lão trong thùng sắt, lúc này sắc mặt như thường, vẻ mặt của cô ta hơi đổi.

Hiển nhiên cô ta không nghĩ tới, Cực Dạ Hàn Độc trong cơ thể của Dương Đế Minh, dường như đã bị loại bỏ hết thật rồi.

Tên bịp bợm giang hồ họ Bùi kia, thế mà thật sự có chút bản lĩnh? Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Nguyễn Ngọc Hân tràn đầy sát ý.

Cô ta có thể chấp nhận Dương Để Minh là một kẻ tàn phế, bởi vì như thế sẽ phù hợp với ích lợi của cô ta.

Nhưng cô ta tuyệt đối không thể chấp nhận Dương Để Minh khôi phục lại, bởi vì như vậy, cô ta sẽ phải chết!

Hơn nữa Dương Đế Minh trở lại quốc hội Nam Dương sẽ lại quản lý tất cả lần nữa. Đây là điều mà nhà họ Nguyễn tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

“Dừng tay!”.

Thầy Nguyễn Ngọc Hân muốn bóp cò, một bàn tay của Bùi Nguyên Minh đập bay một tên vệ sĩ nhà họ Nguyễn, vọt thẳng qua.

Nhưng trong mắt Nguyễn Ngọc Hân đều là vẻ châm chọc, vào lúc này, cô ta trực tiếp bóp cò súng.

“Tách!” Âm thanh cò súng phát ra vô cùng vang dội.

Cũng gần như vào ngay lúc này, Dương Đế Minh vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt, sau đó hơi nghiêng đầu.

“Đoàng!”. Đạn chì bay ra, bay sát qua sợi tóc của Dương Đế Minh.

“Nguyễn Ngọc Hân, cô muốn làm gì?”

Mặc dù vào lúc này Dương Đế Minh nhìn có vẻ vẫn suy yếu như cũ, nhưng trên dưới cả người đều là khí thế uy nghiêm.

Nguyễn Ngọc Hân vừa bắn một phát súng, sắc mặt trắng nhợt, tay phải run lên một cái, rốt cuộc không cầm được khẩu súng trong tay, mà trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Vẻ mặt cô ta sợ hãi, thất tha thất thểu lui ra phía sau:

“Thầy.” Dương Đế Minh thản nhiên nói:

“Thật sự là học sinh tốt của tôi”

“Đệ tử cuối cùng của tôi”

“Nổ súng với tôi, cô có ý gì?”

“Muốn giết tôi?”

“Không… Không phải… Thầy… Thầy hiểu nhầm rồi.”

Nguyễn Ngọc Hân thất tha thất thểu lui ra phía sau, vừa rồi cô ta giống như là nữ vương, nhưng ở trước mặt Dương Để Minh đã khôi phục bình thường thì lại hèn mọn như chó.

Đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của Dương Đế Minh, cô ta gần như quỳ xuống “bịch” một tiếng theo bản năng.

Cùng lúc đó, vệ sĩ nhà họ Nguyễn còn có Tuyết Mai kia, giờ phút này toàn bộ đều quỳ “bịch bịch bịch” xuống đất hết.

Mắt mũi miệng của bọn họ cũng bắt đầu đổ máu, cả người run lẩy bẩy. Bởi vì, giờ phút này bọn họ đang đối mặt với áp lực của kẻ bề trên.

Chỉ là một loại áp lực rất đơn giản mà thôi, đã có thể đè lại tất cả đám người Nguyễn Ngọc Hân.

Chiến thần Nam Dương, danh bất hư truyền. Nhìn cảnh tượng này, Bùi Nguyên Minh dừng bước, vẻ mặt lạnh nhạt. Dương Đế Minh nói thế nào đều là đệ nhất chiến thần.

Nguyễn Ngọc Hân là học sinh của ông ta, lại chèn ép cả ông ta, còn chuẩn bị tiễn ông ta lên đường, loại người này đã được xác định là sẽ không có kết quả tử tế.

Dù sao, đối với Dương Đế Minh mà nói, nhà vua trở về, luôn luôn cần phải có người bị đưa ra để tế.

. Nếu không, trên dưới Nam Dương nào sẽ còn nhớ kỹ bốn chữ chiến thần Nam Dương đại diện cho cái gì?

Những suy nghĩ này vừa hiện lên, Bùi Nguyên Minh không để ý đến người nhà họ Nguyễn trong sân nữa, mà đi lên trước, mỉm cười nói:

“Chúc mừng ông Dương, thân thể khôi phục, trở lại đỉnh cao!”

“Cậu Bùi, cậu thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!”

“Đã có bao nhiêu bác sĩ thuật sĩ đều không giải quyết được vấn đề này, thế mà lại bị cậu giải quyết trong ba ngày, tôi đây rất khâm phục!”

Dương Đế Minh đi ra từ trong thùng sắt, thay quần áo đã sớm được chuẩn bị xong, không để ý đến đám người quỳ đầy đất.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười, thản nhiên nói:

“Ông Dương khách khí rồi, có thể nhìn thấy ông Dương khôi phục thực lực chiến thần, tôi cũng rất vui mừng”.

“Chỉ là mặc dù đã loại bỏ Cực Dạ Hàn Độc, nhưng tôi đề nghị ông vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, lại mời mấy bác sĩ tin được đến điều dưỡng cơ thể cho tốt?

“Những chuyện tiếp theo, tôi không thể giúp được nữa”