Chương 2657:
Vẻ mặt ông Trương lạnh nhạt, lần này ra tay thật sự phải dùng hết sức đối phó.
Toàn bộ thực lực và khí thể của binh vương đỉnh phong lúc này đang được bộc lộ hoàn toàn, mục đích chính là tiêu diệt Bùi Nguyên Minh.
Dù sao thì ông ta cũng cần phải giết một người răn trăm người, muốn khiến mọi người đều biết, kẻ dám coi thường Chấp Pháp Đường, có can đảm uy hiếp người của Long Tông Trạch thì chỉ có con đường chết mà thôi.
“Ầm ầm!” Trong mỗi nắm đấm ẩn chứa khí thế ngút trời, cứ như là sấm sét đánh.
Một số cô gái mềm mại mỏng manh nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt hâm mộ nhìn ông Trương.
Đúng là chỉ có những người đàn ông mạnh mẽ mới nhận được sự ngưỡng mộ của phụ nữ.
Còn ánh mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Minh của bọn họ lại có vẻ hả hê, cảm thấy hôm nay anh gặp phải ông Trương thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.
“Đồ vô dụng!”
“Quá yếu!”
“Đứng trước mặt ông Trương thì anh ta chỉ là một kẻ vô dụng thôi”
Một nhóm các cô gái xinh đẹp đều châm chọc khiêu khích, hoàn toàn không xem Bùi Nguyên Minh ra gì.
Ai biết được vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh lúc này không hề liếc mắt nhìn, chỉ tùy ý giơ tay phải lên giơ ra một ngón tay.
Dưới sự ngẩn ngơ của những người đứng xem, ngón tay của Bùi Nguyên Minh va chạm với nắm đấm của ông Trương.
“Răng rắc!”. Hai tay chạm nhau, tiếng va chạm giòn giã vang lên.
Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý dùng một ngón tay thôi đã ẩn chứa một sức mạnh khó có thể tưởng tượng được, trực tiếp truyền vào nắm đấm của ông Trương.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng răng rắc vỡ vụn, năm đầm của ông Trương lập tức vỡ vụn, cánh tay trực tiếp nát bươm.
“A!” Trong giây tiếp theo, tiếng kêu thảm của ông Trương vang lên, cả người không khống chế được ngã xuống đất, sau đó bắt đầu không ngừng co quắp.
Cả người ông ta đều đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vô cùng dữ tợn.
Tàn phế rồi! Ông ta lại bị tàn phế như vậy sao? “A!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Một ngón tay của anh ta đã có thể phá vỡ nắm đấm của ông Trương sao?”
“Có phải là tại ông Trương khinh địch không?”
Không ít những cô gái xinh đẹp đều mang vẻ mặt khó tin, ông Trương là binh vương đỉnh phong, sao có thể không đỡ nổi một đòn như vậy chứ?
Sắc mặt của Long Tông Trạch cũng thay đổi, nghĩ đến một khả năng nói một câu:
“Mày là cấp bậc chiến thần sao?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không nói nhiều, trực tiếp bước một bước đến trước mặt Long Tông Trạch.
Nhưng cũng gần như cùng lúc đó, hai lão giả một nam một nữ đồng thời lao từ trong góc ra.
Bọn họ tấn công trái phải, lao đến tấn công vài chỗ hiểm trên người Bùi Nguyên Minh.
“Đùng đùng”. Thực lực của hai người này hợp lại đã gần đạt đến chiến thần vô hạn. Nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì, chỉ thờ ơ phất hai tay lên.
Hai tiếng nổ mạnh truyền ra, hai người này đều bay ngang ra ngoài, lúc đập vào vách tường thì còn cảm giác được vị ngòn ngọt, máu chảy như điên. Bị phế rồi sao? Chỉ một cái tát như vậy đã có thể phể được bọn họ sao?
Một luồng lực chạy loạn trong cơ thể khiến bọn họ muốn ngồi dậy cũng không làm được.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, tiếp tục đi về phía Long Tông Trạch.
“Bốp!”
Dù sao thì Long Tông Trạch cũng là đệ tử của Long Môn, cũng là con cháu của nhà họ Long, dù là bị rượu chè gái gú đào rỗng cơ thể nhưng mà anh ta cũng có chút bản lĩnh.
Lúc này khi anh ta vừa lùi lại, trên tay trái bỗng nhiên xuất hiện một cây súng đã mở chốt an toàn, nhắm ngay về phía của Bùi Nguyên Minh, anh ta bóp cò.
“Đoàng!”
Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu sang một bên, dễ dàng tránh thoát được một phát đạn này, đồng thời anh cũng tát một bạt tai lên mặt của Long Tông Trạch.
Cái bạt tại này rất mạnh mẽ, Long Tông Trạch không chết cũng sẽ tàn phế.
Đám người Công Tôn Vũ Nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ khó tin.