Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2653




Chương 2653:

Đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh, những đệ tử thường ngày vô cùng liều lĩnh của Chấp Pháp Đường bắt chấp tất cả xông lên.

Chỉ thấy lúc những đệ tử này xông lên, một bạt tai của Bùi Nguyên Minh chỉ tùy ý phát ngang qua.

Chỉ chưa đến một phút mà thôi, những người được xưng là những đệ tử mạnh nhát của Chấp Pháp Đường đã ngã xuống hơn nửa.

Nhưng mà trong quá trình này quần áo của Bùi Nguyên Minh không hề dính máu, những người này chưa từng đụng được vào vạt áo của anh.

Cảnh tượng này khiến mặt Công Tôn Vũ Nhiên xám như tro tàn, cô ta bỗng nhiên hiểu tại sao Bùi Nguyên Minh lại bất ngờ hung hăng như vậy.

Bởi vi anh mới thật sự là người không thể địch nồi, anh mới là người thiên hạ vô địch.

Ở một địa bàn chỉ cần dựa vào vũ lực như Long Môn thì Bùi Nguyên Minh không cần bất cứ một chỗ dựa vững chắc nào.

Bởi vì anh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của bản thân.

Câu ai cản tôi phải chết vừa rồi có lẽ không hè phải là lời nói suông, mà có lẽ Bùi Nguyên Minh thật sự có thể làm được.

“Rầm”

Rất nhanh cửa lớn của đạo quán đã bị Bùi Nguyên Minh đạp bay, những đệ tử phía sau cánh cửa đều xung phong liều chết xông ra, thậm chí có người còn cầm cả súng trên tay, chốt an toàn đã sớm được mở sẵn.

Nhưng mà vẫn không hè có tác dụng gì.

Chỗ mà Bùi Nguyên Minh đi qua, xung quanh đều là tiếng kêu rên, thỉnh thoảng có người giấy dụa vài cái, rất nhanh lại có người bay ra.

Lúc này chỉ có hai từ có thể miêu tả khí thế của Bùi Nguyên Minh, đó chính là vô địch!

Đơn giản là vô địch!

Rất nhanh Bùi Nguyên Minh đã thản nhiên đi đến chỗ phòng khách, sau đó một đạp đá bay cửa gỗ tinh xảo, muốn đi vào trong đó.

Chỉ là đúng lúc cửa vừa bị đá văng, một lão già mặc đồ luyện võ bỗng xuất hiện.

Trên tay ông ta đeo móng vuốt làm bằng thép đặc chế, vẻ mặt lạnh lùng hừ nói: “Thằng nhóc kiêu ngạo, ông đây sẽ tiến mày đi chầu trời nhé!”

Vừa dút lời, móng vuốt bằng thép cứ như sừng mọc trên đầu linh dương vậy, lao thẳng vào lòng Bùi Nguyên Minh, móc về phía cổ họng.

Khí thế đáng sợ, hơi thở khiến người khác cảm thấy áp lực, sát khí hào hùng.

Đại cao thủ, chắc chắn đây là một đại cao thủ. Đại cao thủ cấp bậc binh vương!

Răng rắc!”. Chỉ tiếc là vị đại cao thủ này vừa mới ra tay thì ngay giây tiếp theo ông ta đã thấy cổ mình căng cứng, tay phải của Bùi Nguyên Minh đã móc từ sau ra trước móc vào cổ họng l ông ta. Điều này khiến vị đại cao thủ này cảm thấy chấn động, khóe miệng ông ta giật một cái, sau đó vẻ mặt ngập tràn sự ngạc nhiên.

Một chiêu đột ngột này không những khiến ông ta chấn động mà còn khiến ông ta vô cùng sợ hãi, bởi vì ông ta vốn không biết tại sao chuyện này lại có thể xảy ra?

Tốc độ mà bàn tay này xuất hiện đã vượt quá sự hiểu biết của ông ta.

“Rắc!”.

Bùi Nguyên Minh không nói nhiều, tay phải dùng sức trực tiếp bẻ gãy cổ của vị đại cao thủ này.

Đầu của đại cao thủ này rơi xuống mặt đát, trên vẻ mặt của ông ta vẫn còn sự sợ hãi và khó hiểu, cả sự không cam lòng. .

Dù thế nào ông ta cũng không nghĩ đến chuyện một người vẫn luôn đánh đâu thắng đó như mình khi ở trước mặt Bùi Nguyên Minh thì đỡ không được một đòn.

Bùi Nguyên Minh thì lại không thèm liếc ông ta lấy một cái, cứ như thế mình giết chỉ là một con mèo, một con chó bình thường vậy.

Công Tôn Vũ Nhiên thấy cảnh tượng này thì toàn thân bỗng run rẩy một cách mạnh mẽ, đó là nguyên lão của Chấp Pháp Đường, là một trong những sư phụ của cô ta.

Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ ngay cả thầy của minh khi đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh cũng không đỡ nồi dù chỉ một chiều. Bống nhiên Công Tôn Vũ Nhiên cảm thấy hiểu ra.

Chuyện mà Chấp Pháp Đường không nên làm nhát chính là đắc tội Bùi Nguyên Minh.

Từ lúc bắt đầu ở Thủ Đô, từ lúc bắt đầu lên mặt với Bùi Nguyên Minh ở bữa tiệc tối kia.

Châp Pháp Đường đã sai rồi, hoàn toàn sai rồi! Đẩy cửa vào trong, trước mặt là một hành lang Sang trọng, sâu bên trong đó mới thật sự là phòng khách.