Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2597




Chương 2597:

Không cho Giang Hoành Lâm tôi mặt mũi? Những lời này nghe qua giống như đang chất vấn, nhưng trên thực tế chỉ là câu hỏi giữa bạn bè.

Chỉ một câu đơn giản lại khiến cho biệt thự hoa viên yên tĩnh, Trường Alex và đám người Maria càng là vẻ mặt cứng đờ trong nháy mắt.

Bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Nguyên Minh, khó có thể tin được.

Phải biết rằng, tuy Giang Hoành Lâm là người khiêm tốn, thế nhưng luôn luôn nổi danh với bá đạo phách lối. Sao lúc gặp một thằng cha ăn bám, ông ta lại khách sáo như vậy.

Dù sao ngay cả người đứng đầu Cảng Thành, Giang Hoành Lâm cũng chưa chắc đã nể tình. Trợ lý Hồng Hưng cũng chưa chắc khiến ông ta coi trọng mấy phần.

Nếu như Trương Alex không phải người nhà họ Trương, nếu như Maria không phải là người đế quốc Ba Tư, đoán chừng ngay cả tư cách biết mặt Giang Hoành Lâm cũng không có.

Lúc này đây Giang Hoành Lâm lại khách khi đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh, thậm chí còn có chút gì đó cung kính. Tuy Thôi Văn Triết và Đổng Hoài An không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn như cũ cảm thấy chấn động. Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn qua Giang Hoành Lâm, cười nhạt một tiếng. “Hội trưởng Giang, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ?”.

“Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, chẳng qua trước đó môn chủ Long đến Cảng Thành và Las Vegas đã mang cho tôi một câu.”

“Ông ấy nói Long Môn hẳn là nên nhất trí đối ngoại, tôi cảm thấy câu nói này của ông ấy rất đúng.” Trên mặt Giang Hoành Lâm đều là vẻ chân thành. Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cười như không cười.

Chuyện Long Điện Cảng Thành và Las Vegas đã qua bao lâu rồi, Giang Hoành Lâm này sớm không đến muộn không đến, cố tình lại tới vào lúc sau khi mình đánh vào mặt chấp pháp đường Long Môn mới đến.

Đây là ý tứ gì? Là cảm thấy mình có bản lĩnh ép chấp pháp đường, cho nên mới đến ôm bắp đùi ư? Chẳng qua đưa tay không đánh người mặt cười, lúc này Bùi Nguyên Minh cười nói.

“Hội trưởng Giang, cậu nói này rất đúng, người Long Môn nên nhất trí đối ngoại”.

“Vốn dĩ hiện tại tôi nên tổ chức tiệc chiêu đãi hội trưởng Giang, chẳng qua lúc này tôi còn có chút chuyện nhỏ phải xử lý.”

“Mong hội trưởng Giang thứ lỗi.” Nghe được Bùi Nguyên Minh nói như thế, Trương Alex và Maria đều nheo mắt lại, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mắng chửi người.

Thằng cha Bùi Nguyên Minh này quá không biết xấu hổ, lại muốn mượn tay Giang Hoành Lâm trừng trị bọn họ.

Phải biết rằng vừa rồi lúc nhìn thấy Giang Hoành Lâm xuất hiện, bọn họ còn cho rằng mình gặp được cứu tinh có thể giẫm nát Bùi Nguyên Minh dưới lòng bàn chân.

Nhưng không nghĩ đến, thằng cha Bùi Nguyên Minh này chỉ nói dăm ba câu đã khiến Giang Hoành Lâm thay đổi họng sủng.

Giang Hoành Lâm nghe thấy thế thì lộ ra nụ cười nói.

“Hội trưởng Bùi, Cảng Thành và Las Vegas là địa bàn của tôi, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, hiện tại tôi sẽ giúp cậu xử lý chuyện này, một lát nữa tôi làm chủ mời cậu bữa cơm rau dưa”.

Trong lúc nói nói chuyện, Giang Hoành Lâm lạnh nhạt quay người, nhìn chằm chằm vào Trương Alex và Maria rồi nói.

“Vừa rồi, các người nói nhà họ Giang chúng tôi là do đế quốc Ba Tư nâng đỡ? Hơn nữa các người còn khiến hội trưởng Bùi đây tức giận?”

Nghe được lời nói đạm mạc của Giang Hoành Lâm, Trương Alex nheo mắt nói.

“Hội trưởng Giang, đều là hiểu lầm cả thôi, mong ngài nể mặt ông nội Trương Laffey của tôi, đừng chấp nhặt với chúng tôi làm gì” .

Lúc này đây, trong lòng Trương Alex vô cùng bị ai, anh ta vô cùng xem thường đàn ông Đại Hạ, nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại rõ ràng một địa đầu xà như Giang Hoành Lâm có năng lực lớn đến bao nhiêu.

Một khi Giang Hoành Lâm tức giận, chính mình không chết cũng tàn phế.

Về phần nhà họ Trương, không nói đến việc bọn họ không có tư cách khiêu chiến với phân hội Long Môn Cảng Thành và Las Vegas, cho dù có cũng sẽ không vì một đứa cháu mà trở mặt với một sự tồn tại siêu cấp như thế.

“Hiểu lầm?” Vẻ mặt Giang Hoành Lâm lạnh lẽo.

“Mới sáng sớm đã đi đến địa bàn của hội trưởng Bùi chúng tôi gây sự, còn đánh bị thương vệ sĩ? Hơn nữa còn là trước cửa nhà người đứng đầu Cảng Thành, trong mắt các người có còn pháp luật nữa không?”