Một lát sau, đám người Long Ngạo Thiên và Trương Laffey chật vật rời đi. Đổng Hoài An nhìn tờ séc ba nghìn năm trăm tỷ trong tay, thở dài nói.
“Anh Bùi, lần này gặp mặt thật đúng là thất bại. Vốn dĩ tôi còn cho rằng các người có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, kết quả chẳng những anh và mặt bọn họ, hơn nữa còn ép khô bọn họ. Ba nghìn năm trăm tỷ này, vừa rồi hai lão già kia phải gọi mười mấy cuộc điện thoại mới gom góp đủ”
Sau khi nói xong câu này, Đổng Hoài An cũng cảm thấy không còn lại gì để nói.
Hai lão già kia vênh váo lên mặt khắp nơi, kết quả trong túi không có bao nhiêu tiền.
Ngay cả ba nghìn năm trăm tỷ cũng phải kêu ba gọi mẹ đi khắp nơi vay.
Mà Bùi Nguyên Minh ép bọn họ lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ này, còn nghiêm trọng hơn việc Bùi Nguyên Minh trực tiếp tát vào mặt bọn họ vô số lần. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| Việc làm của Bùi Nguyên Minh tương đương với việc ngay cả tiền mua quan tài của hai lão già kia cũng đào sạch, điều này mang ý nghĩa, kể từ lúc này, hai bên đều không có bất kỳ cơ hội điều hòa nào nữa.
“Không sao, cho dù không vạch mặt, bọn họ cũng đã hận không thể giết chết tôi rồi, dù sao trong mắt đám chó săn đó, tôi đã sớm chết”.
Bùi Nguyên Minh lại một lần nữa ngồi xuống ghế, nhận lấy cốc trà, liếc thoáng qua tư liệu trong điện thoại di động mà công tử Hải mới gửi đến. | Vừa xem, Bùi Nguyên Minh vừa tiếp tục nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Căn cứ theo tin tức nhận được, Long Ngạo Thiên người này không có bản lĩnh gì lớn, nhưng lại thích giao tiếp khắp nơi. Ông ta và bên phía Đảo Quốc đã sớm thông đồng rồi. Lần này cho dù không có Công Tôn Vũ Nhiên ra mặt mời ông ta, vì cho bạn bè Đảo Quốc một lời giải thích thỏa đáng, ông ta cũng nhất định đến tìm tôi gây rắc rồi. Về phần Trương Laffey kia, vốn dĩ vào những năm cuối cùng của thời đại cũ, ông ta chính là một con chó mà đế quốc Ba Tư nuôi”
“Người như ông ta làm chó cả đời, cũng quỳ cả một đời, đã sớm coi người phương tây như thương để coi người trong nước không đáng một xu, loại người như thế, cho dù cô có cho ông ta mặt mũi, cho ông ta cơ hội, ông ta sẽ không bỏ qua”
“Nói tóm lại, trừ khi hôm nay tôi ngoan ngoãn giao lệnh bài của phân hội trưởng ra, sau đó dựa theo yêu cầu của bọn họ đến Đảo Quốc nhận tội, thì mới có thể hòa giải, nếu không, song phương nhất định không chết không thôi.” | Bùi Nguyên Minh uống một hộp trà, thản nhiên nói.
“Nếu đã không chết không thôi, để bọn họ bồi thường ba ngàn năm trăm tỷ đã là Thời lắm rồi”.
“Nếu như không phải hôm nay có nhiều con mắt ở bên ngoài nhìn chằm chằm như thế, bọn họ đã sớm không đi được”
Bùi Nguyên Minh hờ hững nói, lại mang theo chút gì đó sát ý và nghiêm nghị. | Hiển nhiên ở trong mắt anh, loại người thông đồng với thể lực ngoại quốc muốn mưu hại người trong nước đều đáng chết.
Đổng Hoài An cảm thấy kinh ngạc với sự sát phạt quyết đoán của Bùi Nguyên Minh, chẳng qua sau khi suy nghĩ một lát, cô ta vẫn nở một nụ cười xinh đẹp.
“Anh Bùi làm việc quả nhiên có thể làm những việc mà người khác không thể”
“Chẳng qua hôm nay anh đánh xong mặt hai lão già chó chết kia còn thả bọn họ đi, chắc hẳn là còn có mục đích khác?”
Bùi Nguyên Minh nhún vai, thản nhiên nói. “Cô nói thử xem.” “Phía sau chuyện này, nhìn thế nào cũng thấy có dấu vết Bùi Cửu Thiên giật dây”
“Chẳng qua Bùi Cửu Thiên người này làm việc luôn rất ổn thỏa, xưa nay sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ và nhược điểm nào cho người khác”.
“Vì thế, cho dù có giữ lại hai lão già này, sau đó để bọn họ làm nhân chứng vạch tội anh ta cũng không có bất kỳ tác dụng gì, nếu như vậy còn chẳng bằng vét sạch cả tiền quan tài của hai lão già đó, như vậy chẳng những bọn họ hận anh Bùi thấu xương, đồng thời cũng nảy sinh lòng bất mãn với Bùi Cửu Thiên, mà Bùi Cửu Thiên. muốn lên trên, lấy tính cách cẩn thận của anh ta mà nói, anh ta sẽ không đắc tội với hai kẻ đức cao vọng trong kia vào thời điểm này.”
- -----------------