Hiển nhiên ở trong mắt Trương Laffey, có ông ta ra mặt, lại thêm cả Long Ngạo Thiên, nhất định có thể đè xuống được.
Nhưng cho dù nói như thế nào, trước khi và mặt người ta thì vẫn nên làm chính sự trước, đó mới chính là điều quan trọng nhất.
Đổng Hoài An nghe thấy thế cũng cười nhạt một tiếng, nói.
“Đúng thế, hai ngài đã đặc biệt để nhà họ Đổng chúng tôi hẹn người đến đây, cũng không thể nào là vì muốn cãi nhau đúng không?”
“Có việc gì thì bàn bạc trước, sao nào?” Nghe thấy lời của hai người, dường như cơn giận của Long Ngạo Thiên lại giảm đi mấy phần.
Chẳng qua ông ta vẫn nheo mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, vừa chỉ vào anh, vừa lạnh lùng nói.
“Thằng nhóc họ Bùi kia, hôm nay cậu may mắn đấy, có ông Trương xin tha cho cậu, còn có nhà họ Đổng làm chỗ dựa cho cậu. Nếu không, hôm nay chỉ dùng một cái tát là tôi đã có thể tát chết một tiểu bối ăn nói lỗ mãng như cậu rồi”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| “Những năm gần đây, những người trẻ tuổi càn rỡ chết trên tay Lôi Đình Bát Quái của tôi, không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm”
Trong lúc nói chuyện, Long Ngạo Thiên lộ ra bàn tay đen kịt của mình, vẻ mặt dương dương đắc ý.
“Được rồi, đừng chém gió nữa. Họ Long ông nương tay, tôi thật đúng là phải cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà ông nhỉ?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh cạn lời. “Có việc gì thì nói đi, không có việc gì thì tôi đi” “Tôi còn chưa ăn no đầu, một lát nữa tôi còn muốn đi ăn khuya”
“Cậu”.
Một đám đệ tử của chấp pháp đường, cả đám đều cảm thấy tức giận đến mức đau cả gan.
Bọn họ đã từng gặp qua người phách lối, nhưng chưa thấy ai phách lối đến mức này, hoàn toàn không cho Long Ngạo Thiên mặt mũi. | “Được rồi, nói vào việc chính đi”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
Lần này Long Ngạo Thiên đè nén tức giận, còn xua tay ngăn cản đám người Công Tôn Vũ Nhiên, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh rồi nói. . ngôn tình hay
“Bùi Nguyên Minh, nghe nói cậu ỷ vào tên tuổi của phân hội trưởng Long Môn thủ đô, dựa vào danh tiếng của Long Môn để làm xằng làm bậy ở Cảng Thành và Las Vegas, ức hiếp nam nữ, thậm chí còn hại chết khách quý của Đảo Quốc Âm Lệ, một nhà Takei” Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
| “Bên phía Đảo Quốc Âm Lệ đã gửi công văn đến yêu cầu Long Môn chúng tôi cho chuyện này một lời giải thích thỏa đáng”
“Tôi mặc kệ cậu và đối phương có ân oán gì, nhưng nếu bên Đảo Quốc Âm Lệ đã yêu cầu truy cứu trách nhiệm, cậu nhất định phải phụ trách”
Vào thời điểm này, Long Ngạo Thiên tỏ ra biểu cảm không giận tự uy.
“Tôi ra lệnh cho cậu, hiện tại lập tức giao ra lệnh bài của phân hội trưởng, sau đó mang roi đến Đảo Quốc Âm Lệ nhận tội”
“Nếu không sẽ mang đến rắc rối lớn cho Long Môn”. Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt lên tiếng. “Không có chuyện đó đâu, một nhà Takei là mổ bụng tự sát, rất can đảm”.
“Nếu như ông Long đây không tin, tôi có thể gọi mấy người làm chứng đến đây tâm sự với ông nhé? Chẳng qua những người làm chứng này, cả đám đều có thành. tựu sự nghiệp, thời gian quý giá, muốn tán gẫu với bọn họ là phải bỏ tiền, một người một tiếng ba trăm năm mươi tỷ” Bùi Nguyên Minh nheo mắt nói.
“Không biết phá đường chủ Long muốn hỏi mấy người? Chỉ cần lấy tiền ra, tôi sẽ mời người đến”.
| Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh còn tưởng rằng đối phương tìm được cớ gì để đến đây, không nghĩ đến đều là chuyện vặt này, thật đúng là vô nghĩ. | Cho nên một chút mặt mũi Bùi Nguyên Minh cũng không muốn cho Long Ngạo Thiên, cứ thế vả thẳng mặt ông ta.
Dù sao loại người cậy già lên mặt như Long Ngạo Thiên và Trương Laffey, Bùi | Nguyên Minh một chút cũng không muốn nuông chiều.
Nhất là Long Ngạo Thiên, thân là phó đường chủ của chấp pháp đường Long Môn lại nói chuyện giúp Đảo Quốc Âm Lệ?
Ở trong mắt Bùi Nguyên Minh, đây chính là chán sống. “Bùi Nguyên Minh, vào thời điểm này rồi mà cậu vẫn còn giả ngây giả dại?” Sắc mặt Long Ngạo Thiên đột nhiên trầm xuống.
“Tôi đã đến đây, nhất định có đầy đủ chứng cứ chứng minh một nhà Takei chính là chết trong tay cậu”
- -----------------