Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2546




“Ầm.”

Takei Masaki ngã mạnh xuống đất, vốn định giãy dụa đứng dậy, nhưng một luồng sức lực đang chạy loạn trong cơ thể, khiến ông ta điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Cả người lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

là lúc này, trông ông ta còn già nua và tiều tụy hơn cả vừa rồi nữa, vừa nhìn cũng biết một trận chiến vừa rồi đó đã tiêu hao toàn bộ sức sống và tiềm năng mà ông ta sở hữu.

Sắc mặt của Takei Masaki dữ tợn và trắng bệch, nhưng ông ta lại không vùng vẫy nữa, cũng không kêu gào, mà chậm rãi ngồi quỳ trên mặt đất, bàn tay phải vẫn nắm trường đạo Đảo Quốc của mình như cũ. Ông ta không chết, nhưng cũng chỉ cách có một chút mà thôi. Lúc này, cái mạng nhỏ của ông ta đã rơi vào trong tay Bùi Nguyên Minh, nếu anh muốn, một cái tát cũng có thể lấy mạng ông ta.

“Không!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, một đám cao thủ Đảo Quốc đều lớn tiếng kêu lên, người giống như thần linh trong lòng bọn họ đã sụp đổ rồi.

Nhìn thấy lúc này. Bùi Nguyên Minh mang vẻ mặt lạnh lùng, những nam nữ Đảo Quốc đó giống như cha chết me chết, không thể nào nắm nổi trường đao Đảo Quốc trong tay được nữa, tất cả rơi xuống mặt đất, kêu “keng keng keng” không ngừng.

| Mà Trần Hồng Điệp nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy không thể nghi ngờ, khó tin, tinh thần lại hoảng hốt. Cho dù như thế nào cô ta cũng không tin, ngay cả Takei Masaki mà Bùi Nguyên Minh cũng có thể dễ dàng đánh bại như vậy. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!

Mấy cô gái Đảo Quốc xinh đẹp đó che miệng, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ sợ một khi lên tiếng, thì sẽ bị Bùi Nguyên Minh thanh toán luôn. một thể. | “Ông thua rồi!” Bùi Nguyên Minh nhìn Takei Masaki với vẻ mặt lạnh lùng, cười nhẹ.

“Vừa rồi tôi đã nói với ông, nếu ông tự sát, thì còn có thể giữ lại một chút mặt | mũi. Giờ ông xem, ông lại không tin lời tôi. Đương nhiên, bây giờ tất cả cũng xem như đã muộn rồi”. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!

“Bốp..” Bùi Nguyên Minh đá chân phải thanh đạo Đảo Quốc chuôi ngắn rơi xuống trước mặt Takei Masaki.

Sau đó, anh mỉm cười bảo: “Tôi nghe nói, võ sĩ Đảo Quốc ra chiến trường, một khi bại trận thì sẽ mổ bụng tự sát. Mà bên người của người Đảo Quốc các ông luôn mang theo hai thanh đao, thanh dài dùng để giết địch, còn thanh ngắn thì dùng để tự sát”.

| “Nếu ông đã không mang đạo ngắn, vậy tôi tặng ông một thanh vây. Không ông Takei có hứng thú cho tôi chứng kiến một chút tinh thần võ sĩ đạo chí cao vô thượng của Đảo Quốc các ông không?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!

| Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh, mười mấy nam nữ Đảo Quốc đều đưa mắt nhìn nhau, cả người rùng mình một cái. Bọn họ biết Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không định bỏ qua cho bọn họ, mà muốn nhổ cỏ tận gốc.

“Ngu ngốc!” “Làm càn!” “Liều chết chiến đấu đến cùng!” “Người Đảo Quốc chúng ta, thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

Trong lúc nói chuyện, những người này đều nhặt trường đao Đảo Quốc vừa mới ném xuống lên, run rẩy chỉ về phía Bùi Nguyên Minh.

“Đây chính là tinh thần võ sĩ đạo của các người sao? Không muốn chết thì không muốn chết, làm sao phải phí nhiều lời vô nghĩa như vậy nhỉ”.

| Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, vô cùng thất vọng về những người Đảo Quốc này. Ngay cả mổ bụng mà cũng không làm được, vậy còn coi là người Đảo Quốc gì nữa?

. Ngay khi anh đang định đi lên giúp những người này lên đường, thì đột nhiên, nơi cửa lớn của biệt viện truyền tới tiếng vang ầm ầm.

“Ầm ầm..” Hóa ra cửa lớn đang đóng chặt bị người đam mở. Mấy chiếc xe Toyota Lan Cruiser đâm thẳng vào bên trong, sát khí đằng đằng!

Takei Masaki híp mắt nhìn xuyên qua đám người ra ngoài, đột nhiên nhếch miệng cười dữ tợn: “Họ Bùi kia, hôm nay cậu không giết được tôi đâu!”.

Trần Hồng Điệp liếc mắt nhìn những biển số xe đó, lúc này cũng thở ra một hơi, sau đó lùi về sau một cách im hơi lặng tiếng.

Bởi vì đối diện với những người xuất hiện này, không có chỗ cho cô ta nói chuyện.

- -----------------