Hơn chục vị tinh anh của Hồng Hưng làm thế nào tới, ánh mắt rơi vào Bùi Nguyên Minh lúc này đang nheo mắt uống trà. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Bùi Nguyên Minh lúc này đã bị giết thành trăm lần ngàn lần rồi.
Trần Hồng Điệp trông rất bình tĩnh.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ tay, ngăn chặn sự bồng bột của những tinh anh Hồng Hưng lúc này.
Chỉ từ điểm này có thể nhận ra, tiếng tăm của cô ta ở Hồng Hưng có thể hoàn toàn kiểm soát những người bên dưới.
Lúc này, Trần Hồng Điệp tiến tới hai bước, nhặt hai mảnh vỡ của Cửu Long lệnh dưới đất lên.
Sau khi tung tung nó ở trong tay, Trần Hồng Ngôn liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh cười nói: "Chính là cậu đã làm gãy cửu long lệnh của Hồng Hưng chúng tôi?"
Nụ cười vô cùng quyến rũ động lòng người, nhưng dưới mê lực mê hoặc chúng sinh này, tiềm tàng một luồng sát khí đang dao động.
"Không sai" Bùi Nguyên Minh không hề phủ nhận.
"Thứ này là đồ giả? Vừa bẻ đã đứt, tôi chỉ là giúp Hồng Hưng các người kiểm định tính thật giả của Cửu Long Lệnh thôi, cô còn phải cảm ơn tôi đấy?" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Như vậy đi, tất cả mọi người quỳ xuống dập đầu ba cái là được rồi, không cần quá khách sáo"
Lời nói của Bùi Nguyên Minh tuy lãnh đạm, nhưng ngữ nghĩa lại bao hàm một sự hống hách và cuồng ngạo, khiến các tinh duệ của Hồng Hưng ai nấy cũng phẫn nộ.
Đùa cái gì thế chứ?
Cửu long lệnh là giả?
Giúp Hồng Hưng kiểm định Cửu Long Lệnh?
Còn bắt bọn này quỳ xuống dập đầu cảm ơn?
Tên này vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Cửu long lệnh nói bẻ là bẻ? Người của Hồng Hưng nói quỳ là quỳ sao? Sự hống hách này của Bùi Nguyên Minh cũng khiến Takei Naoto chú ý.
Lúc này, anh ta nheo mắt dò xét Bùi Nguyên Minh, chỉ đáng tiếc anh ta vừa mới đến Cảng thành chưa được bao lâu, còn không quen biết vị Bùi Nguyên Minh đã đá Bắc Xuyên Bát Đạo về đảo quốc.
Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy đây là một tên lỗ mãng không biết chữ chết viết như thế nào mà thôi. "Thú vị lắm". So với sự tức giận của các tinh duệ Hồng Hưng khác, lúc này Trần Hồng Điệp vẫn hoàn toàn điềm tĩnh.
Cô ta khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn Bùi Nguyên Minh, khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ: "Nói như thế, cậu là không nể mặt Trần Hồng Điệp tôi rồi?"
Đối với Trần Hồng Điệp mà nói, cô ta cảm thấy thể diện của mình còn hơn cả thể diện của Hồng Hưng. Danh tiếng của bản thân còn vang dội hơn cả danh tiếng của Hồng Hưng.
"Thể diện?".
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô có gì mà tôi phải nể mặt chứ?" "Cho dù anh cô Trần Thái Tùng có ở trước mặt tôi, cũng sẽ phải quỳ xuống, cô là cái thá gì chứ?" "Còn dám nói thể diện với tôi?" "Có bản lĩnh, kiêu ngạo lắm, tôi rất thích." Trần Hồng Điệp che miệng cười khúc khích, cơ thể lắc lư dao động.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người hống hách như thế trước mặt tôi, đúng là rất thú vị." "Hơn nữa, cậu đừng so sánh tôi với cái tên phế vật Trần Thái Tùng đó" "Đụng chạm anh ta, Hồng Hưng sẽ không cần phải ra tay" "Nhưng nếu động phải tôi, thì chính là đối địch với cả Hồng Hưng này!"
Hiển nhiên, Trần Hồng Điệp hoàn toàn không quan tâm tới thân thủ của Bùi Nguyên Minh, cũng không quan tâm anh ta có hạ thấp Trần Thái Tùng hay không. Bởi vì trong mắt cô ta, Trần Thái Tùng chỉ là một tên phế vật.
"Nhóc con, phải suy nghĩ cho kỹ, nghĩ thông suốt rồi, xem thử bản thân có thể gánh vác nỗi hậu quả khi đắc tội với tôi không!"
"Đúng rồi, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, quán bar này là địa bàn của tôi, bây giờ đã bị tôi thanh tràng rồi!"
"Trong đây rất ít người, chỉ có hơn một trăm tinh duệ của Hồng Hưng, ngoài ra, còn có đại cao thủ của đảo quốc Ám Lệ áp trận"
Nói đến đây, Trần Hồng Điệp thích thú nhìn Bùi Nguyên Minh, nheo mắt nói: "Tôi thật sự rất có hứng thú, đối diện với tình trạng này, anh là muốn quỳ? Hay là muốn chết?"
Đang khi nói chuyện, Trần Hồng Điệp khẽ vỗ tay, bỗng nhiên có người đi vào trong, ai nấy cũng đều hung hăng nhìn Bùi Minh Nguyên.
- -----------------