Sắc mặt Dương Huyền Trần khẽ thay đổi, lát sau cô ấy thấp giọng nói: "Rốt cuộc thì người nào đã hạ độc ông nội tôi?"
| "Chuyện này.." Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một chút, nói: "Chất độc mang tên Dạ Hàn này phải thông qua việc uống mới vào cơ thể được, hơn phân nửa là xem lẫn trong thức ăn hoặc nước uống"
"Còn về phần người nào hạ độc ông nội cô thì tôi cũng không có cách nào để đoán được, thế nhưng chắc hẳn trong lòng ông cụ biết rõ người này".
Bùi Nguyên Minh nói vô cùng chắc chắn, điều này cũng khiến sắc mặt Dương Huyền Trân trở nên tái mét, cô ấy hiểu rõ những gì Bùi Nguyên Minh nói.
Thế nhưng người hạ độc là một người vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn là người mà Dương Đế Minh tin tưởng.
Người như thế vốn không có nhiều cho nên nếu muốn điều tra rõ ràng thì cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là một khi chứng minh ra được thân phận của người hạ độc thì e rằng trong nội bộ nhà họ Dương sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc đó, cả người Dương Đế Minh đột nhiên chấn động một cái, trên mặt | hiện lên một vòng khói đen, hơn nữa còn vô cùng đau đớn.
Cả người ông ấy bắt đầu trở nên run rẩy, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. "Đó chính là sự tấn công của độc tố".
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh khẽ thay đổi, không ngờ sau khi mình chỉ ra tình hình của Dương Đế Minh thì lại không áp chế được độc tố trong người của ông ấy.
Thế nhưng chuyện này cũng vô cùng bình thường, chắc là bởi vì Dương Đế Minh đã nghĩ ra người hạ độc mình là người nào vì thế trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
. Lúc này mới khiến cho tâm trạng ông ấy trở nên không tốt, không có cách nào áp chế được độc tố trong người mình.
"Ông nội, anh mau cứu ông nội tôi đi!" Vẻ mặt Dương Huyền Trân vô cùng kinh hoàng. "Khong gấp, tôi làm ngay đây."
Bùi Nguyên Minh nhanh chóng ra tay, vội vàng điểm huyệt trước ngực Dương Để Minh, nhanh chóng phong bể huyết mạch của ông cụ.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lại lấy một con dao phẫu thuật, rồi rạch một đường trên cánh tay trái của Dương Đế Minh.
Lần này, có một dòng máu đen chảy ra từ chỗ vết thương, lúc một giọt máu rơi xuống đất thì nhanh chóng đọng lại thành bằng.
Sau khi máu đen này chảy ra hết, Bùi Nguyên Minh quay sang bảo Dương Huyền Trân hãy nhanh chóng băng bó vết thương này lại.
Đúng lúc này, cả người Dương Để Minh run lên một cái sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Cả người ông ấy nhanh chóng tỉnh táo hơn mấy phần, cũng không còn cảm giác mơ màng buồn ngủ như trước đây nữa.. Lúc này, vẻ mặt Dương Đế Minh vẫn như bình thường, sắc mặt khó tin giơ hai tay của mình lên.
Mặc dù bây giờ cả hai tay ông ấy đang băng bó thế nhưng Dương Đế Minh vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: "Hai tay tôi có thể động đậy sao?"
"Cái gì?"
Nghe thấy lời nói của Dương Đế Minh, người vẫn còn bình tĩnh như Dương Huyền Trân đều cảm thấy chấn động, khó tin lên tiếng: "Ông nội, hai tay ông nội đã có cảm giác rồi sao?"
Dương Huyền Trân biết rõ mấy ngày nay hai tay của ông nội cô ấy đến cả đũa cũng không thể cầm nổi, thế mà bây giờ còn có thể động đậy, đây đúng là một kì tích.
Bùi Nguyên Minh cười cười lên tiếng: "Có thể cử động như bình thường, tôi vừa mới nhân cơ hội thải độc tố trong người ông cụ ra, bây giờ nửa người của ông cụ đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi."
"Không sai."
Dương Đế Minh chật vật uốn éo người một cái, sau đó cười nói: "Đã lâu rồi không có cảm giác, mặc dù nửa người dưới vẫn chưa thể cử động bình thường thế nhưng ít nhất thì nửa người trên đã có thể cử động rồi"
Dương Huyền Trân kích động kéo kéo tay của Bùi Nguyên Minh: "Anh Bùi, anh mau thải những độc tố còn lại trong người ông nội tôi ra ngoài đi!"
Bùi Nguyên Minh gật đầu nói: "Có thể nhưng lại không phải bây giờ."
Dương Huyền Trân cảm thấy có hơi sững sốt, sau đó nhanh chóng nói: "Anh Bùi, tôi biết điều kiện mà tôi đưa ra ban nãy vẫn còn chưa đủ, vậy thì anh mau nói đi anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có thì tôi sẽ cho anh hết!". | Dương Đế Minh dường như cũng có suy nghĩ nhìn Bùi Nguyên Minh, ông ấy muốn biết rốt cuộc thì Bùi Nguyên Minh cần ông ấy trả cái gì thì anh mới chịu ra tay giúp ông ta thải độc tố trong người.
- -----------------