"Hơn nữa, mặc dù tôi chỉ bất ngờ kích động, nhưng trên thế gian này, tôi e là chỉ có cao thủ với sức mạnh của Chiến thần mới có thể chống lại sự tấn công bất ngờ của tôi"
"Anh Bùi, anh cứ thong dong mà ứng phó, chuyện này diễn ra tới đâu, tôi đây dù già rồi nhưng vẫn còn tinh tường lắm."
Dương Đế Minh thở dài nói: | "Ngày nhỏ học lịch sử, tôi luôn cảm thấy không phục. Bởi vì bất kể lịch sử từng thời đại có nói gì đi nữa, Đại Hạ vẫn là vùng đất của Trung Hưng, với những con người xuất chúng. Sau đó, người Đại Hạ xuất hiện với một nhân vật huyền thoại, tổng giáo đầu Đường Đào Doanh. Sự xuất hiện của người này khiến tôi hiểu mệnh trời và đất nước ngàn năm có ý nghĩa như thế nào!"
"Không ngờ ngoài tổng giáo đầu trong truyền thuyết, còn có thể xuất hiện một nhân vật xuất chúng như anh Bùi đây!"
"Trong thời gian tới đây, Đại Hạ sẽ trở thành một cường quốc hùng mạnh, sẽ sớm. thôi!".
Dương Đế Minh thở dài, hiển nhiên ông ấy thật sự bội phục Bùi Nguyên Minh. Dương Huyền Trân thì không thể không nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Ông nội cô trước nay có khả năng nhìn xa trông rộng. Khi ông ấy lần đầu tiên đến Cảng Thành, vị cậu chủ thứ tư của thành phố và cậu chủ nhà họ Bùi đã đến thăm ông ấy, hy vọng vị cao thủ đệ nhất Nam Dương này sẽ trở thành thương sự cho họ. Nhưng những người này đều bị Dương Đế Minh từ chối vì bệnh tật. Sau khi họ rời đi, đánh giá của Dương Đế Minh đối với những người này không gì khác hơn là có thể chấp nhận được. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Nhưng thật không ngờ khi đối mặt với Bùi Nguyên Minh, Dương Để Minh lại không ngại khen ngợi anh ấy như vậy. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Dương Đế Minh còn ám chỉ Bùi Nguyên Minh thực sự là một cao thủ cấp Chiến Thần.
| Vào lúc này, Dương Huyền Trân tự đáy lòng cảm thấy biết ơn vì cô ấy đã không liều mình mà hạ gục Bùi Nguyên Minh đến cùng.
| Để tìm ra được một vị vua anh minh tài giỏi trên thế gian đã vô cùng khó, trong khi Chiến thần lại là sự tồn tại tối cao. Chỉ có Chiến thần mới có thể đối phó với Chiến thần.
Bùi Nguyên Minh dù còn trẻ nhưng đã đạt đến cấp Chiến thần, e rằng chỉ có tổng giáo đầu trong truyền thuyết mới có thể so sánh với anh ấy.
Nghĩ đến đây, Dương Huyền Trân tỏ ra tò mò và nói: "Ông ơi, sau khi đến thành phố Cảng Thành, cháu nghe có người nói rằng Bùi Cửu Thiên là tổng giáo đầu trong truyền thuyết. Không biết có đúng không?"
"Anh ta?" Nghe thấy cái tên này, Dương Để Minh cười thầm, gương mặt có chút châm chọc. "Đúng, anh ta là Chiến thần, nhưng là chiến thần uống thuốc." "Người như vậy làm sao có thể là tổng giáo đầu trong truyền thuyết được?”
"Tổng giáo đầu chính là người đã luyện hóa không ít các Chiến Thần! Truyền thuyết về Đại Hạ binh bộ, nó không chỉ là những lời nói vu vơ thôi đâu"
"Nếu trên thế gian có phân chia đẳng cấp thực lực, như vậy bên trên binh vương là chiến thần, bên trên chiến thần chính là tổng giáo đầu”. | "Cô nên nhớ vị Chiến thần trẻ tuổi nhà họ Nguyễn chứ?" Dương Đế Minh lộ ra vẻ nhớ nhung.
Dương Huyền Trân suy nghĩ một lúc và nói: "Đó có phải là kẻ đã âm mưu khởi binh xâm lược Đại Hạ bảy năm trước?"
“Đúng vậy.” Dương Đế Minh thở dài.
“Ta đã cùng chiến thần nhà họ Nguyễn bàn bạc, nhưng thực lực của hắn thật phi thường, tuổi trẻ khí thịnh, tương lai vô biên!”
"Thật tiếc khi trong trận chiến đó, cậu ấy đã sơ suất gặp phải một giáo đầu vô danh non nớt!"
"Một cái tát!" "Gần như là một cái tát!" "Nghe nói vị Chiến thần họ Nguyễn đó bị bắn chết!"
"Sau khi biết được điều này, ta đã đến nói chuyện với Vua Nam Dương suốt đêm và yêu cầu ông ấy rút lui và cống nạp"
"Có thể nói, cái tát của vị tổng giáo đầu kia không chỉ giáng vào chiến thần của vua Nam Dương, mà còn giáng vào tham vọng bá chủ vùng biển Đông Hải của chúng ta."
"Một con người định đoạt số phận cả một đất nước, chỉ có vị giáo đầu trong truyền thuyết mới có bản lĩnh này”
"Tên nhóc Bùi Cửu Thiên đó thật có biết xấu hổ không khi tự cho rằng mình chính. | là một vị tổng giáo đầu?”
"Tôi khinh!" | "Trong khi cậu ta đã trở nên nổi tiếng nhưng lại vẫn núp bóng đằng sau vòng tay của mẹ cậu ta?"
- -----------------