Nhìn thấy bùi Nguyên Minh trong thoáng chốc liền khôi phục như bình thường, Dương Huyền Trân cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên cô vẫn giữ bình tĩnh, lộ ra nụ cười dịu dàng, dường như những lời anh nói chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô cả.
| Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đồn dập. Người thuộc bang Nam Dương, nam có nữ có, đều đồng loạt xuất hiện, mang theo vũ khí. Ngoài súng còn có cả cung tên, tất cả đều được tẩm độc.
Dương Huyền Trân híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, muốn từ trên gương mặt đối phương quan sát ra loại tâm tình hiện tại. Nhìn thấy anh vẫn lạnh lùng đứng yên tại chỗ, cô vung tay, cho toàn bộ lui xuống. Hiển nhiên, Dương Huyền Trân có thể nhìn ra, nếu như Bùi Nguyên Minh muốn giết mình, bọn họ ở đây càng chẳng mang tác dụng gì.
Vậy cho nên, lùi một bước để tiến hai bước vẫn ổn hơn nhiều. Lập tức, cô rót trà đặt xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh. Sau đó nâng tách trà của mình trong tay, nhấp trước một ngụm. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Anh muốn cho tôi biết ba chuyện? Chúng ta chưa từng chính thức gặp qua lần nào, làm gì có tận ba chuyện anh muốn nói với tôi?”
“Chuyện thứ nhất, Nguyễn Nhật Bình chết rồi, là do tội giết. Hắn muốn giết Đổ Vương, xui xẻo lại gặp ngay tôi”
Bùi Nguyên Minh không ngại giúp Hòa Thanh Phong đòi lại công bằng, nói ra toàn bộ. Dương Huyền Trân khẽ thở dài.
“Vậy quả thật là do đối phương vận may không tốt rồi. Chỉ có điều, giết Hòa Thanh Phong hoàn toàn không phải ý của tôi. Tuy trên danh nghĩa, hắn thuộc bang Nam Dương nhưng thật ra chẳng có thực quyền gì cả. Chuyện hắn làm, chẳng hề can hệ gì đến bang Nam Dương cả. Tuy nhiên, hắn chết rồi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng”.
“Vậy thì, chuyện thứ nhất và chuyện thứ hai có liên quan đấy. Nguyễn Huy Hoàng, | bị tôi phế bỏ rồi”
Dương Huyền Trân ngả lưng vào ghế, thanh âm ôn hòa vang lên.
“Có thể đoán được. Anh tìm đến nơi này, đồng nghĩa với việc Nguyễn Huy Hoàng đã thất bại. Xem ra lần này là do tôi quá xem thường bản lĩnh của anh rồi. Thân thủ như vậy, tôi hiểu tại sao có thể đứng đầu Lông Điện ở Cảng Thành rồi. Trước đây tôi chỉ nghĩ do anh dựa vào Long Môn, Long Ngục và vệ binh rồng để bắt nạt kẻ yếu thế. Hiện tại nhìn lại, tôi quả thật đánh giá anh quá thấp”.
Hiển nhiên, Dương Huyền Trân rất rõ ràng Bùi Nguyên Minh là người như thế nào. Dưới tình huống như vậy, dám ra lệnh cho sát thủ truy sát đối phương, chứng tỏ cô vô cùng quyết tuyệt. Anh nhàn nhạt trả lời.
“Xem thường hay không là chuyện riêng của cô. Nhưng làm ra những chuyện như vậy, buộc phải trả cái gái xứng đáng. Đây chính là nguyên tắc”.
“Trả giả? Cũng đúng, mặc kệ ân oán trước đây nhưng nếu tôi đã ra lệnh cho Nguyễn Huy Hoàng truy sát anh, sau đó đối phương thất bại thì đương nhiên phải trả giá nhỉ. Không biết anh muốn tôi làm như thế nào? Muốn giết chết tôi hay muốn ngủ với tôi?”
Lúc nói ra những từ cuối cùng, Dương Huyền Trân liền nghiêng người, để lộ bộ ngực căng tròn, hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể vây quanh Bùi Nguyên Minh. E rằng chỉ cần đàn ông nhìn thấy cô, trong lòng liền rục rịch.
“Dương bang chủ, có những thứ cô muốn tôi phải nói rõ ràng à? Chiêu của cô đối với tôi, vô dụng rồi”.
Anh đang nghĩ nhiều quá đấy, tôi không hề hạ xuống bất kì chiêu gì. Anh có loại tâm tư gì khác, không thể trách tôi, chỉ có thể trách anh mà thôi. Dù sao, anh cũng là đàn ông, tôi hiểu mà.”
- -----------------