Bùi Nguyên Minh nhìn chằm chằm Hòa Thanh Phong, quả thật là kẻ cứng cỏi. Dáng vẻ lịch sự khôn khéo, anh chưa từng nghĩ ông ta lại tàn nhẫn đến mức này, có chút vượt quá tưởng tượng.
Giết Nguyễn Nhật Bình hoàn toàn không có vấn đề gì cả, mấu chốt chính là thái độ dứt khoát của Hòa Thanh Phong khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng. Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vai ông, khẽ cười khen ngợi.
“Đúng, phải như vậy chứ! Nếu Đổ Vương đã có thành ý đến thế, tôi đương nhiên phải bày tỏ cho bằng mới được. Trước khi trời sáng, cho người đốt nhà tổ, tìm máy xúc đưa đến đây, tôi sẽ giúp ông giải quyết triệt để mọi vấn đề”.
Hòa Thanh Phong sững sờ, trong thoáng chốc cảm thấy khiếp vía. Ban nãy nếu như chính mình không tỏ rõ thái độ, vì sợ bang Nam Dương mà bán đứng Bùi Nguyễn Minh, chỉ sợ bản thân chết lúc nào cũng chẳng biết. Ông nuốt ngụm nước bọt, khúm núm trả lời.
“Hết thảy đều nghe theo cậu”
Hiện tại, Hòa Thanh Phong đối với Bùi Nguyên Mình chính là đối phương nói gì thì ông nghe nấy. Rất nhanh, Hòa Thanh Phong đã tìm được người, đốt đuốt thiêu rụi nhà tổ. Máy xúc sau khi chuyển đến, Bùi nguyên Minh híp mắt nhìn đống gạch đá hoang tàn trước mắt, vung tay.
“Đào lên”.
Nơi này chính là khu vực phong thủy bậc nhất, làm ra cớ sự thế này Hòa Thanh Phong cảm thấy có phần đáng tiếc nhưng ông vẫn trèo lên máy xúc, bắt đầu khởi động. Gạch đá bị xới tung lên, đất càng đào càng sâu, rất nhanh liền trở thành một cái hố siêu to. Hơn cả tiếng trôi qua, bất giác bọn họ nghe thấy thanh âm hô hoán.
“Đào được đồ!”.
Chỉ cần liếc mắt liền có thể thấy rõ bên dưới lớp đất có rất nhiều thi thể, không chỉ có người mà còn cả động vật. Ở giữa là chiếc hòm mới toanh, dường như chỉ mới hạ huyệt vài ngày. Hòa Thanh Phong kinh ngạc nhíu mày, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bên dưới nền đất nhà tổ lại có những thứ này cả. Luồng âm khí nhàn nhạt lan ra khiến những người đứng gần đều cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Tôi nghĩ có người trộm được bản thiết kế, cho nên mới biết bên dưới có tầng hầm. Mà con quỷ, ắt hẳn được tên ở bang Nam Dương kia nuôi dưỡng tại đây. Mà người mất tích, cũng quy về nơi này
Bùi Nguyễn Minh chậm rãi giải thích, Hòa Thanh Phong nghe được luận điểm này liền trở nên hoảng hốt, kiến thức khoa học tích trữ hơn nhiều năm cứ như vậy mà dần dần sụp đổ. Ông trầm mặc hồi lâu mới mở lời hỏi.
“Vậy hiện tại phải xử trí thế nào? Leng keng!
Bùi Nguyễn Minh nhảy xuống, dùng sức vung chân đá vào hòm, đồng thời nhỏ máu tươi đầu ngón tay trỏ xuống dưới. Thực hiện xong hết thảy, anh mới quay về vị trí cũ, nhàn nhạt ra lệnh.
“Đem nơi này, toàn bộ đốt bỏ. Sau đó thỉnh thầy tới đây tụng kinh siêu độ đi”. Cùng lúc đó, bang Nam Dương tại Cảng Thành.
Người phụ nữ mặt sườn xóm quỳ một chân trước bài vị, đôi mắt thoáng qua vẻ ưu tư. Thế như chỉ trong nháy mắt, bài vị liền vỡ nát, tàn gỗ rơi vụn đầy đất. Cô sửng sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động, nhấn một dãy số.
“Làm theo kế hoạch đi”.
Đầu dây bên kia, tiếng hít thở trầm thấp nặng nề tựa như loài thú hoang vang lên. Ngắt kết nổi, biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ thoáng trở nên âm trầm.
- -----------------