"Anh Diệp, làm ơn cho tôi một cơ hội." Bắc Xuyên Bát Đạo có vẻ mặt phức tạp mở miệng cầu xin.
So với sự hung hăng càn quấy vừa rồi, thái độ của Bắc Xuyên Bát Đạo ở giờ phút này đơn giản là khiêm tốn đến cực hạn.
Những người phụ nữ đã sớm quỳ dưới đất kia đều che lấy miệng gắt gao, không dám thét lên.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết cấp bậc của người trước mặt này hẳn là chiến thần, nhưng mà tận mắt thấy sự kiêu ngạo của bọn họ, khi nhìn thấy núi dựa lớn của bọn họ là Bắc Xuyên Bát Đạo cũng không thể không quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh, thì một điểm phòng tuyến cuối cùng trong lòng bọn họ cũng đã tan rã triệt để.
"Cho cái cơ hội?" Bùi Nguyên Minh hơi híp mắt lại.
"Được rồi, xem ở trên tinh thần võ sĩ đạo của anh làm cho người ta kính nể thì tôi cho các người một cơ hội."
"Một người tự đánh gãy một cái tay, tiếp đó xéo đi." "Đương nhiên, người nào không đồng ý có thể phản kháng, chỉ là đến lúc đó sẽ là hai cái tay"
Khi Bùi Nguyên Minh nói ra câu này, sắc mặt anh rất lạnh lùng, làm sắc mặt của đám nam nữ Đảo Quốc này trắng bệch ra, cả người run lẩy bẩy.
"Tôi cho các người một phút."
Bùi Nguyên Minh vừa dứt lời thì tiến lên một bước, nhìn xem đồng hồ đếm ngược: "Sáu mươi, năm mươi chín..."
Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, Bắc Xuyên Bát Đạo đang quỳ dưới đất bỗng nhiên run lên một cái.
Anh ta có thể quỳ xuống, thậm chí có thể bò ra giống như con chó, nhưng mà anh ta tuyệt đối không muốn hai tay bị phế. Dù sao thì đây cũng là tiền đề của anh ta.
Bây giờ Bắc Xuyên Bát Đạo quỳ thẳng lưng, suy nghĩ một lát rồi cắn răng nói: "Anh Diệp, tôi biết thực lực của anh ở cấp bậc chiến thần, hầu như đã vô địch nhưng mà mong anh chưa cho tôi chút mặt mũi."
"Dù sao thì tôi cũng là cậu chủ của tập đoàn Bắc Xuyên, sau lưng tôi cũng còn có Âm Lệ Đảo Quốc, tôi còn nhận biết mấy vị công chúa, vương tử trong Hoàng gia" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Anh cho tôi mặt mũi, thả tôi đi, tôi sẽ ghi nhớ kỹ ân tình này."
"Nhưng mà nếu anh phế tay của tôi, anh sẽ không không mà đắc tội với mấy người không đáng" "Anh Diệp, xin anh hãy suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, người Đảo Quốc chúng tôi luôn luôn là có ơn báo ơn, có thù thì báo thù"
"Anh cho tôi một bộ mặt, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này cả đời. Anh phế đi tôi thì tương tự, tôi cũng sẽ nhớ kỹ anh cả đời."
"Hôm nay, tôi bị anh đánh bại, quả thật là tôi không làm gì được anh nhưng không có nghĩa là năm sau tôi không làm gì được anh, cũng không có nghĩa là mười năm sau tôi không làm gì được anh"
"Không phải người Đại Hạ của anh có câu thành ngữ là "quân tử báo thù mười năm chưa muộn" sao?"
"Nếu anh thật sự đánh gãy tay của tôi, sau này anh tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, Thôi Nhã Tuyết cũng sẽ bị anh hại."
Mặc dù mặt mũi của Bắc Xuyên Bát Đạo bầm dập, khóe miệng chảy máu, nhưng mà anh ta vẫn cò kè mặc cả với Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng anh ta cũng không hiểu rằng anh ta thật sự là không có bất kỳ địa vị gì ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh.
Anh ta còn nghĩ một khi rời khỏi nơi này, anh ta sẽ dựa vào năng lực, quyền thế và mạng lưới quan hệ để giết chết vì chiến thần này.
Chỉ có Kinoshita biết, một vị chiến thần sẽ có một mạng lưới quan hệ và năng lượng vô cùng lớn.
Kinoshita vô ý thức nói: "Cậu chủ Bắc xuyên."
"Ngậm miệng, đều do tên phế vật mày chứ ai." Bắc Xuyên Bát Đạo đang quỳ nghiến răng nghiến lợi trả lời.
"Sư phụ của tôi để ông làm vệ sĩ cho tôi, nhưng mà bản lĩnh của ông quá kém"
Trong suy nghĩ của Bắc Xuyên Bát Đạo, anh ta không thể không quỳ ở đây cũng bởi vì thực lực của Kinoshita quá yếu.
Bản thân anh ta là người trẻ tuổi, đánh không lại cấp bậc chiến thần là chuyện rất bình thường, nhưng mà Kinoshita chẳng những đánh không lại, mà thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Đáng nhẽ ra lúc này, ông ta phải nên ra tay toàn lực ám sát Bùi Nguyên Minh để cho mình có thể thoát thân an toàn sao? Phi! Tên phế vật này."