Sau một lát, có một tiếng vang giòn truyền ra.
Trước sự chăm chú trợn mắt há mồm của một đám người, Bắc Xuyên Bát Đạo bị Bùi Nguyên Minh tát một cái văng ra ngoài.
Ở trước bàn tay của Bùi Nguyên Minh, thứ mà Bắc Xuyên Bát Đạo vẫn lấy làm kiêu ngạo, sức mạnh mà anh ta giấu giếm lâu nay vẫn không là cái đinh gỉ gì.
Cái gì mà đệ tử của Đảo Quốc Âm Lệ, cái gì mà Toàn Phong Bá Liệt Trảm, rồi cả tinh thần võ sĩ đạo, toàn bộ đều sụp đổ trước bàn tay của Bùi Nguyên Minh.
"Đùng đùng."
Bắc Xuyên Bát Đạo ngã lăn xuống đất, chuôi đạo ngắn trong tay cũng rơi ra, trên mặt nhiều thêm một dấu ấn màu đen hình bàn tay.
Không chờ Bắc Xuyên Bát Đạo phản ứng lại, Bùi Nguyên Minh tiến lên một bước tát thêm một cái.
Bắc Xuyên Bát Đạo kêu thảm một tiếng, thân hình lại bay ra theo một hướng khác.
"Chát.."
"Cậu chủ của Bắc Xuyên phải không?"
"Đệ tử của Đảo Quốc Âm Lệ à?"
"Toàn Phong Bá Liệt Trảm là cái khỉ gì?"
"Sĩ khả sát bất khả nhục là cái gì hả?"
Bùi Nguyên Minh vừa mở miệng, vừa giơ bàn tay đánh Bắc Xuyên Bát Đạo liên tục rên la, làm gương mặt của gã ta tím đen.
"Chát..."
"Tôi làm nhục anh rồi anh làm gì được tôi?"
"Đảo Quốc là cái khỉ gì, chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé cũng dám tới nước Đại Hạ của tôi để diễu võ giương oai?"
"Nước Mỹ, ba của nước anh không có nói cho anh là khi gặp Đại Hạ phải rụt cái đuôi mà làm người sao?"
"Chỉ có một điểm thực lực mà dám tự coi mình là trời phật, bảo mình vô địch thiên hạ sao?"
"Anh có tư cách không?"
Bắc Xuyên Bát Đạo bị đánh văng nhiều chỗ, mặt mũi bầm dập, đổ máu không ngừng, liên tục phát ra tiếng rống giận dữ.
Anh ta là thiên tài trẻ tuổi, văn võ song toàn trên Đảo Quốc, là rồng trong loài người trong truyền thuyết, vẫn là đệ tử của Kiểm Thánh Âm Lệ ở Đảo Quốc.
Anh ta đã từng vung ra một đạo chém nát một tảng đá lớn, cũng từng vung một đao đánh chết con ruồi đang bay.
Anh ta tuyệt đối có lòng tin với thực lực của bản thân, cảm thấy mình là tồn tại vô địch của thế hệ trẻ tuổi.
Thế nhưng trong giờ khắc này, ở trước mặt của Bùi Nguyên Minh, anh ta bị đánh giống như con chó chết trôi vậy, không có một sức lực nào để đánh trả. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
| Quan trọng nhất là Bùi Nguyên Minh chỉ hời hợt vung bàn tay, cũng không có sử dụng tuyệt chiêu gì ở cấp bậc truyền thuyết, chỉ hời hợt vung bàn tay ra, mỗi động tác đều vô cùng chậm rãi.
Mà chính là những động tác vô cùng chậm rãi này lại để cho Bắc Xuyên Bát Đạo không tiếp nhận được.
Thà rằng có người dùng tuyệt chiêu trong truyền thuyết đánh tan anh ta thì anh ta còn có thể tiếp nhận được, đằng này lại bị người ta dùng bàn tay mà đánh, anh ta thật sự không biết phải diễn đạt cảm xúc này như thế nào nữa, mà còn không cách nào phản kháng.
Quan trọng nhất là những bàn tay bình thường không có gì lạ này, nhưng mà anh ta lại không ngăn cản được cái nào.
"Tới, thiên tài của Đảo Quốc là cái khỉ này sao, anh nói cho tôi xem nào"
"Rốt cuộc cái gì mới gọi là tinh thần võ sĩ đạo?"
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh lại đánh thêm một cái bạt tai.
Cái gì mà tinh thần võ sĩ đạo của Đảo Quốc, trước thực lực tuyệt đối áp chế thì chỉ là một chuyện cười mà thôi. Vô số người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm một màn này, Bùi Nguyên Minh liên tục tát bạt tai đến mức mặt mũi của Bắc Xuyên Bát Đạo bầm dập, quất đến mức làm tinh thần của mọi người hoảng hốt hoang mang.
Cải tát cuối cùng khiến cho cả người Bắc Xuyên Bát Đạo bay ra, đập vào vách tường.
Thân hình của anh ta trượt từ từ xuống, vùng vẫy một lúc trên mặt đất rồi cố gắng đứng dậy.
Bắc Xuyên Bát Đạo tức giận nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, cắn răng nói: "Họ Bùi..."
Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh vẫn lạnh lùng, bước ra một bước, giương lên bàn tay,
Cái tát còn chưa kịp rơi xuống thì Bắc Xuyên Bát Đạo đã trực tiếp quỳ trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Tuyệt chiêu của Đảo Quốc, quỳ lạy xin tha.
Bắc Xuyên Bát Đạo quỳ thẳng lưng, trên gương mặt đang sưng kia nở ra nụ cười mang theo vẻ hèn mọn.
Anh ta thật sự sợ rồi.