Sau một cơn náo động, Hòa Trạch Bình được người nhà và bác sĩ gia đình mang đi cấp cứu.
Nhưng không khí của căn phòng đột ngột trở nên nặng nề căng thẳng. Nhìn những mảnh vỡ còn vương vãi trên mặt đất, cả nhà họ Hòa đều đổ mồ hôi lạnh.
“Bây giờ, mọi người đã tin chưa?” Bùi Nguyên Minh bình thản cười.
Hòa Bích Ngân ương ngạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, anh ba tôi ngất xỉu chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Hơn nữa, như vậy cũng chưa đủ để chứng minh sự thật”
“Cô vẫn còn muốn chứng minh nữa sao?”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, nhặt một mảnh vỡ lên, dùng tay bắn ra, khiến nó rơi trực tiếp xuống giữa sân.
Mặt trời giữa trưa vừa lúc chiếu lên mảnh vỡ. Ngay giây phút tiếp theo, chỉ nghe thấy một tiếng như ma kêu quỷ khóc.
Theo sau, từng sợi âm khí màu đen nhàn nhạt bay lên cao, hóa thành một khuôn mặt quỷ đáng sợ, tựa hồ như còn kèm theo một loạt tiếng kêu ai oán thảm thiết. Cuối cùng mới tiêu tán dưới ánh mặt trời.
“Rắc rắc..”
Đúng thời điểm âm khí kia nháy mắt tiêu tán, mảnh vỡ chấn động một chút rồi biến thành bột phấn, tan thành mây khói. “Cái này, hẳn là đủ để chứng minh rồi chứ?” Khuôn mặt Bùi Nguyên Minh có chút ảm đạm.
“Đây mới chỉ là một mảnh nhỏ mà thôi. Nếu chiếc bàn phong thủy vừa rồi mà bị người nhà nhà họ Hòa chạm vào, thì hắn sẽ là một thảm họa”
“Hơn nữa, dùng bàn phong thủy này để nghiên cứu phong thủy, nhất định ẩn chứa âm khí. Chỉ sợ là có thể khiến phá hủy thể cục hiện tại của nhà họ Hòa, e rằng chỉ là một phương pháp có tác dụng tạm thời mà thôi.”
“Rất có thể, sau ba năm hoặc năm năm nữa, nhà họ Hòa từng người một sẽ mất mạng. Đáng sợ hơn là sẽ không tìm ra được một manh mối nào”
“Tôi cũng hy vọng việc này chỉ là tai nạn, không phải do đạo quán Ngũ Mai có chủ ý...”
Bùi Nguyên Minh nói mấy lời này, đôi mắt của Hòa Thanh Phong liền nhíu lại.
Đồng thời, sắc mặt Sự Tuệ Lan cũng trở nên rất khó coi. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ba, vì sao ba lại tin tưởng anh ta đến thế?” Hòa Bích Ngân nhìn thái độ trên mặt Hòa Thanh Phong, càng thêm khó chịu.
“Ba không nhìn thấy sao? Anh ta đang nói mấy lời bậy bạ, muốn phá vỡ quan hệ của chúng ta và đạo quan Ngũ Mai” Giờ phút này, Hòa Bích Ngân chỉ hận không thể bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Cô đã rất vất vả mới có thể gia nhập đạo quan Ngũ Mai. Nếu vì chuyện hôm nay mà ảnh hưởng tới cô, cô sẽ phải làm thế nào đây.
Hòa Thanh Phong đưa mắt nhìn Hòa Bích Ngân, mỉm cười rồi nói: "Con yên tâm đi, trong lòng ba hiểu rõ”
Sư Tuệ Lan lạnh lùng đứng lên: “Xem ra năng lực của tôi vẫn chưa đủ, không thể làm ông và mọi người tin tưởng, cũng không thể khiến cả nhà họa Hòa an tâm”
“Ông Hòa, ông thậm chí sẵn sàng tin vào mấy lời dối trá của một tên bịp bợp, nghi ngờ sự chân chính của đạo quan Ngũ Mai”
“Một khi đã như vậy, tôi vốn tự mình tới đây, cũng sẽ tự mình rời đi.”
Nói xong, Sư Tuệ Lan rất nhanh rảo bước ra khỏi phòng.
Khi đi ngang qua Bùi Nguyên Minh, cô ta không quên nhìn anh bằng một tia lạnh lẽo.
"Su tý, su tý"
Thấy Sự Tuệ Lan bỏ đi, Hòa Bích Ngân vội vàng đuổi theo.
Có điều, trước cảnh này, sắc mặt Hòa Thanh Phong lại không hề thay đổi. Đợi tới khi bóng lưng Sư Tuệ Lan đã biến mất hoàn toàn, ông liền gọi người mang tới một cốc cà phê.
Bùi Nguyên Minh uống một ngụm cà phê, nhìn Hòa Thanh Phong rồi nói: “Ông Hòa, đạo quan Ngũ Mai hắn không có ý đồ xấu”. “Chiếc phong thủy bàn kia, có khả năng chính bọn họ cũng không biết nó có vấn đề”
“Tất nhiên, cũng có thể đạo quan Ngũ Mai ngay thẳng, nhưng không có nghĩa Sư Tuệ Lan kia là một người lương thiện...”
“Hoắc là, Sư Tuệ Lan vốn bị một kẻ có dã tâm lợi dụng, mượn cô ấy làm người sớm đưa ông lên thiên đường”
“Có thể là Bùi Cửu Thiên..”
Sắc mặt Bùi Nguyên Minh rất thản nhiên, còn Hòa Thanh Phong lại không khỏi thay đổi, nháy mắt đã tối tăm tới cực điểm.
- -----------------