Đám người của Long Điện ở xung quanh làm như không nghe thấy, cả đám vẫn luôn lộ ra biểu cảm lạnh nhạt, giống như cuối cùng cũng xả được cục tức này.
Thôi Nhã Tuyết phấn đấu quên mình nhào lên bảo vệ em trai, lớn tiếng nói: “Đừng đánh, đều dừng tay hết cho tôi.” “Bốp!”.
Không đợi Thôi Nhã Tuyết nói hết lời, chỉ thấy Hòa Trọng Vinh tiến lên một bước, nắm lấy cổ Thôi Nhã Tuyết, trở tay tát vào mặt cô ta một cái.
“Tiện nhân, cô có tư cách gì kêu gào à?” “Cô có biết hay không, bởi vì sự ngu xuẩn của cô, nhà họ Hòa chúng tôi tổn thất ba mươi lăm nghìn tỷ!” “Loại người giống như cô, nên là chó của nhà họ Hòa chúng tôi, chúng tôi bảo cô làm gì, cô phải làm thế đó!” “Em hai tôi muốn ngủ với cô, cô phải cho em ấy ngủ!” “Vậy mà cô dám phản kháng! Cô muốn chết à!”.
Sau khi nói xong, Hòa Trọng Vinh lại trở tay tát thêm mấy cái nữa, tát Thôi Nhã Tuyết kêu lên một tiếng đau đớn, trên gương mặt của cô ta xuất hiện dấu năm ngón tay.
“Dừng tay!”.
Bùi Nguyên Minh không ngờ tới vậy mà đám Hòa Trọng Vinh dám trực tiếp ra tay ở Long Điền, lúc này vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
"Bop!"
Hòa Trọng Vinh lại tát Thôi Nhã Tuyết một cái, sau đó mới lạnh lùng nói: “Họ Bùi kia, đợi tôi trừng trị đôi nam nữ chó má này xong, lại trừng trị cậu!”
“Cậu không biết đây là nơi nào sao? “Đây là Long Điện phân đà Cảng Thành và Las Vegas” “Nói một cách đơn giản, là nơi đám người chúng tôi định đoạt!” “Hôm nay cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đánh người!”. “Cậu dám động vào tôi một chút, người của tôi sẽ giết chết cậu đấy!”
Khi nói chuyện, Hòa Trọng Sinh vung tay lên, nhất thời chỉ thấy bảy tám người ở bên cạnh cùng giơ khẩu súng trong tay lên, cùng chĩa về phía Bùi Nguyên Minh, tiến hành uy hiếp với anh.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rét lạnh, lúc này lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, dùng tay cho tôi, lại động vào hai chị em nhà họ Thôi, tôi sẽ phế đi anh đấy!”.
“Bảo tôi dừng tay sao? Cậu xứng à?”.
“Cậu cho rằng nơi này là nơi nào? Nơi này là Cảng Thành, là địa bàn của đám người chúng tôi, cậu là lão đại từ nơi khác tới mà cũng dám ầm ĩ với tôi ở đây?”Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h
Vẻ mặt Hòa Trọng Vinh không kiêng nể gì.
Ở trước mặt đổ vương Hòa Thanh Phong, anh ta còn có thể áp chế vài phần, nhưng lúc này lại không kiêng nể gì, một cước đá vào đầu Thôi Nhã Tuyết.
“Tới đây, phế tôi đi! Trái lại tôi muốn nhìn xem ở địa bàn của Long Điện, một tên từ ngoài tới như cậu, cậu dám làm gì?” “Cậu dám ra tay, tôi sẽ bảo người của tôi bắn chết cậu!”.
“Dù sao bọn họ đều là chó của nhà họ Hòa, một đám mệnh ti tiện mà thôi, xử lý cậu, lại tự sát bồi tội, người nào cũng không thể nói là lỗi của tôi!”.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com
Sau khi nói xong, Hòa Trọng Vinh lại đá một cái, trực tiếp đã Thôi Văn Triết ở một bên khác ngã xuống mặt đất. Đầu Thôi Văn Triết đập vào đất, phát ra âm thanh rất to, máu tươi chảy ra, vô cùng chật vật. "Soạt!”
Gương mặt Bùi Nguyên Minh rét lạnh tới cực hạn, lúc này anh bước ra nửa bước, tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Văn Kiên vốn híp mắt xem kịch vui đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cậu cả Hòa, cẩn thận!” Hòa Trọng Vinh cũng cảm thấy tim đập nhanh, đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Anh ta lùi về phía sau theo bản năng, muốn rút khẩu súng bên hông ra, nhưng đã không còn kịp nữa. “Bốp..”. Một tiếng vang thật lớn, Hòa Trọng Vinh chỉ cảm thấy má phải tê rần, trước mắt bỗng tối sầm, đầu đập mạnh xuống mặt đất. “Làm càn!”.
Dừng tay lại cho tôi!” “Họ Bùi kia, anh không muốn sống nữa sao?” Từng đợt gào to truyền ra, đám nam nữ của Long Điện vốn đang xem diễn trò đều nhao nhao rút khẩu súng bên hông. Nhưng mà ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh đã nắm lấy yết hầu của Hòa Trọng Vinh, chậm rãi nâng anh ta lên cao. Xung quanh, chỉ trong nháy mắt yên tĩnh lại...
- -----------------