“Chỉ cần anh cứu tôi, tôi sẽ nói tất cả chi tiết cho anh”
“Tôi còn có chứng cứ, tôi có ghi âm cuộc trò chuyện với anh ta, còn cả chi phiếu anh ta cho tôi nữa”.
“Những thứ này đều có thể chứng minh những lời tôi nói là thật!” Vì bảo vệ tính mạng, lúc này người phụ nữ sợ hãi nói ra hết mọi chuyện. Dù sao so với hứa hẹn hư vô mờ mịt của Quách Tuấn Anh, sinh tử trước mắt mới là toàn bộ.
“Được, nhớ kỹ lời cô nói, lát nữa tôi muốn nhìn thấy những chứng cứ này, bây giờ cô đi theo tôi”
Bùi Nguyên Minh kéo Thiệu Tố Quyên, nhanh chóng từ bốn phía kiến trúc tổn hại và hành lý bị người ta vứt bỏ, xông về phía sảnh khách VIP.
Bây giờ trong đại sảnh là một vùng hỗn loạn, nếu ở đây trực tiếp xảy ra xung đột, Bùi Nguyên Minh sợ sẽ gây tai họa cho người vô tội.
Trái lại sảnh khách VIP này mới nổ mạnh một lần, hiện giờ trong đó không có ai nữa.
Rất nhanh hai người tiến vào trong đại sảnh khách VIP đầy khói đặc, nơi này vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy thi thể trên đất ra, thì khắp nơi vô cùng lộn xộn.
Cảnh tượng này khiến sắc mặt Bùi Nguyên Minh vô cùng khó coi..
Anh tiện tay nhặt lấy mấy thanh đao rơi trên đất, sau đó dẫn theo Thiệu Tổ Quyên, động tác lưu loát tiến vào phòng ăn phía sau sảnh khách VIP.
Bên trong sớm đã không có người, nhưng có thể nhìn thấy không ít tủ chứa đồ và cửa sổ kính rơi xuống đất.
Đôi mắt Bùi Nguyễn Minh lóe sáng, nâng một tủ chứa đồ đập lên thủy tinh, rất nhanh trên thủy tinh có thêm một cửa động.
Nhưng mà Bùi Nguyên Minh không chui ra, mà dẫn theo Thiệu Tố Quyên trốn vào trong một | tủ chứa đồ hơi to.
“Rầm!”
Gần như lúc hai người trốn kỹ, cửa phòng bị người ta đá văng ra, sau đó mấy người đàn ông quốc tịch nước ngoài nhảy vào..
Rõ ràng là những người này đều là binh sĩ xuất ngũ, kinh nghiệm chiến đấu của cả đám phong phú, trước khi tiến vào phòng đều lựa chọn nổ súng các phía khác nhau.
Chỉ trong nháy mắt, trong cả căn phòng không ít đồ đạc bị bắn rách nát, ngay cả trên tủ chứa đồ chỗ Bùi Nguyên Minh và Thiệu Tổ Quyên ẩn náu cũng có mấy lỗ đạn.
Nhưng mà vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình tĩnh, đồng thời che kín miệng Thiệu Tố Quyên, không cho cô ta phát ra âm thanh gì.
Rất nhanh, lại có mười mấy sát thủ quốc tịch nước ngoài nghe được động tĩnh xông vào.
Trong tay bọn họ đều là khẩu súng, hơn nữa đều đã mở chốt an toàn, bộ dạng đằng đằng sát khí.
Bọn họ ngắm nhìn bốn phía, không nhìn thấy mục tiêu.
Một người đàn ông quốc tịch nước ngoài tóc vàng giống như người dẫn đầu, lớn tiếng nói: “Rất có khả năng nhảy cửa sổ chạy mất!”.
“Nhanh, bảo mấy người ra ngoài chặn lại!” Ngay lúc anh ta nói chuyện, đồng thời còn đạp tủ chứa đồ ở xung quanh đổ xuống.
Lúc tủ chứa đồ dựng vào tường bị anh ta đá một cái không đá ngã, cùng lắm là nghiêng về một bên.
Người đàn ông quốc tịch nước ngoài hơi sửng sốt, vừa mới định nói gì đó, nhưng ngay sau đó một bóng người chui từ trong tủ chứa đồ ra, cùng một thời gian, thanh đao xuyên thủng yết hầu người đàn ông này.
“Xoẹt..."
Không cho đám đàn ông quốc tịch nước ngoài cơ hội kịp phản ứng, tay phải của Bùi Nguyên Minh vung lên, thanh đao duy nhất trong tay rời khỏi tay.
Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu gào thảm thiết truyền ra!
Có người bị xuyên thủng bàn tay, có người bị xuyên thủng yết hầu, cả đám đều ôm lấy vết thương lăn lộn trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Nhưng chỉ một lát như vậy, đám người còn lại kịp phản ứng, có người giận dữ hét: “Cùng ra tay, giết chết anh ta!”
“Rầm rầm rầm!”
Trong phòng chỉ còn thừa gần mười sát thủ quốc tịch nước ngoài, bọn họ cùng cầm khẩu súng nhắm ngay Bùi Nguyên Minh, bóp cò theo bản năng.
- -----------------