Dưới cái nhìn của Thanh Owen, cho dù Bùi Nguyên Minh có thân phận địa vị gì, dám giết chết anh ta, đều cần trả giá lớn gấp mười, gấp trăm lần.
Mà Thanh Owen vô cùng chắc chắn, Bùi Nguyễn Minh không phải là người điên, mục đích cưỡng ép của anh đơn giản là cầu sống sót mà thôi.
Cho nên anh ta nhận định Bùi Nguyên Minh không dám xăng bậy. Bùi Nguyễn Minh cười cân nhắc nói: “Cậu chủ Thanh, trái lại anh khiến tôi coi trọng vài phần”
"Thế tử cậu chủ bình thường gặp phải tình huống như vậy, đã sớm bị dọa nằm sấp."
“Anh thực sự không tệ, không hổ là một trong những người được đề cử làm thế tử của nhà họ Thanh”.
“Chẳng qua con người tôi ấy à, cũng không chịu nổi đả kích, cho nên tôi tốt bụng khuyên anh một cầu, tốt nhất là đừng kích tôi”
“Nếu không lát nữa e rằng anh hối hận cũng không kịp đâu."
Lúc Bùi Nguyên Minh nói chuyện vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng nửa chai rượu trong tay hơi dùng lực, khiến máu tươi tràn ra càng nhiều.
Thanh Owen làm như không thấy, mà thản nhiên nói: "Họ Bùi, có lẽ anh không hiểu gì về tác phong của phái chủ chiến nước Mỹ chúng tôi”
“Tôi có thể nhắc nhở anh một chút, đối với phái chủ chiến chúng tôi mà nói, mặt mũi quan trọng hơn tính mạng nhiều" “Anh có thể giết tôi, nhưng không thể và một nhà họ Thanh chúng tôi." “Anh giết chết tôi, nhà họ Thanh chúng tôi có thể lựa chọn người thứ hai, người thứ ba làm thể tử" “Nhưng anh còn có gia tộc, thể lực đứng sau lưng anh cần phải trả giá đắt, đều là cái giá anh khó có thể tưởng tượng" “Cho nên anh dám ra tay thì nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa" Bùi Nguyên Minh mim cười nói: “Xem ra cậu chủ Thanh thực sự không sợ chết, tôi bội phục”.
Lúc này chỉ cần Bùi Nguyên Minh hơi dùng lực, vậy thì có thể trực tiếp đâm thủng khí quản của Thanh Owen, chín mươi chín phần trăm là Thanh Owen sẽ mất mạng.
Nhưng chính anh ta lại không thèm để ý, lưu manh như vậy, khiến người ta cảm thấy vô cùng đau đầu. Chỉ tiếc Thanh Owen lưu manh gặp Bùi Nguyễn Minh cũng lưu manh, lúc này là số người nào tàn nhẫn hơn người nào.
Cảnh tượng trước mắt khiến trong lòng đám Hòa Khải Chính run sợ, cũng khiến toàn bộ hộ vệ vệ sĩ đều không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Thanh Owen có thể không để ý tới sống chết, nhưng đám người như bọn họ không thể không để ý tới sống chết.
Bởi vì nếu Thanh Owen chết đi, tám mươi phần trăm đám người bọn họ đều phải chôn cùng Thanh Owen.
“Tác phong của phái chủ chiến chúng tôi là như vậy”.
Vẻ mặt Thanh Owen vẫn thản nhiên, bình tĩnh như cũ: “Có ân báo ân, có thù báo thù”
“Người nào cho chúng tôi mặt mũi, chúng tôi sẽ cho người đó gấp mười lần mặt mũi, người nào vả mặt chúng tôi, chúng tôi sẽ vả lại gấp bội!”
“Chỉ cần một ngày nhà họ Thanh nước Mỹ chúng tôi không bị diệt vong, vậy lời nói của tôi, sẽ nói được làm được!” | "Hơn nữa tôi cũng tin tưởng, mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh có bối cảnh gi, anh cũng không dám giết người trước mặt mọi người!”
“Còn là giết người nhà họ Thanh nước Mỹ chúng tôi!”
"Bốp!"
Anh ta còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh lấy điện thoại ra soạn tin nhắn gửi đi, sau đó trở tay tát bắp lên mặt Thanh Owen, Sau khi anh gửi tin nhắn đi không lâu, đổ thuyền khởi động, lải về phía cảng Las Vegas,
“Nhà họ Thanh nước Mỹ sao? Nhà họ Thanh nước Mỹ thì khả lãm à?”
"Bốp!"
“Cho các người trâu bò hò hét này, ngày đó còn không phải bị tôi giẫm trở về nước Mỹ!"
"Bốp!"
“Anh gọi điện thoại về hỏi xem, anh có thể đại diện cho nhà họ Thanh nước Mỹ diễu võ dương oai trước mặt chúng tôi hay không!”
“Bốp!” “Ở địa bàn Đại Hạ chúng tôi, phải làm theo quy củ của Đại Hạ chúng tôi”. “Bốp!”. "Anh nhìn kỹ cho tôi, bây giờ cách Las Vegas chưa tới hai trăm hải lý, trong hai trăm hải lý, chính là cảnh giới nước Đại Hạ tôi!”
"Bốp!"
Trong thiên hạ hẳn là vương thổ, những nơi giáp ranh hơn là vương thần!" "Ở địa bàn của chúng tôi, phải dựa theo quy củ của chúng tôi mà làm việc!”
“Tôi không tin, các người có thể làm xằng làm bậy ở địa bàn Đại Hạ chúng tôi, phá hoại quy củ, pháp luật ở Las Vegas, cần nể mặt nhà họ Thanh nước Mỹ các người sao?”