Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2347




Tối hôm nay Hòa Khải Chính đã dễ như trở bàn tay thắng ba mươi mốt nghìn năm trăm tỷ, lại thêm Thôi Văn Triết nợ bảy nghìn tỷ, anh ta tin chỉ cần bản thân thắng được ván này thì anh ta có thể tùy ý năm Thôi Nhã Tuyết trong tay.

Thậm chí là thao túng được Thôi Thành Huân.

Lúc này đây trong lòng Hòa Khải Chính vô cùng tự tin, anh ta lười phải tiếp tục giả vờ giả vịt nữa mà chính là lật quân át chủ bài trong tay mình ra, cười nhạt một tiếng. Chap mới luôn có tại ++ TR UMtruyen. c om ++

“K bích K cơ, Át bích Át cơ, hai đội” “Cô Thôi, cô mở bài đi”. “Trừ khi của cô là một bộ dây, nếu không sản này tối thẳng rồi”.

Thôi Nhã Tuyết nhìn lên mặt bàn, sau đó đột nhiên trên mặt cô ta nở một nụ cười, lật tay phải lên, một bộ bài xuất hiện trên mặt mọi người.

“Chín, mười, J, Q, bích" “Bộ dây bích, tôi thắng" Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết hờ hững, cô ta khẽ vươn tay ôm lấy đống chi phiếu trên mặt bàn, Bộ dây, hơn nữa còn là bộ dây cùng chất lớn nhất, cô ta đã thắng chắc.

Vốn dĩ Hòa Khải Chỉnh đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, vẻ mặt trở nên cứng ngạc, nói.

“Làm sao có thế?" Thôi Văn Triết vừa mới bò dậy nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng sững sờ. "Ván này tôi thẳng, tính cả thẻ đánh bạc trên mặt bàn, cùng với bảy nghìn tỷ của anh, tôi kiếm lời được mười bốn nghìn tỷ” “Trừ đi số nợ bảy nghìn tỷ kia của em trai tôi, tôi có thể lấy đi bảy nghìn tỷ" *Vì thế số thể đánh bạc trên mặt bàn này đều được dùng để trả nợ, còn chi phiếu kia thì tôi cầm đi, không vấn đề gì chứ?” Trong lúc nói chuyện Thôi Nhã Tuyết đã đứng lên, quay người dự định rời đi. Thôi Văn Triết chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó trên mặt anh ta cũng là mừng rỡ như điên.

Thủ đoạn của chị gái mình quả nhiên cao minh, trước thua sau thắng, một ván dốc hết vốn liếng, chẳng những thắng lại những thứ đã mất trước đó, còn giúp anh ta trả nợ, hời được thêm bảy nghìn tỷ.

Đoán chừng Hòa Khải Chính sẽ bị tức đến mức hộc máu.

Nhìn thấy hai chị em Thôi Nhã Tuyết muốn rời đi, Hòa Khải Chính đột nhiên kịp phản ứng, anh ta quan sát Thôi Nhã Tuyết vài lần, sau đó sắc mặt trầm xuống.

“Các người chơi bẩn.” “Chơi bẩn ư?" Nghe được lời Hòa Khải Chính nói, Thôi Nhã Tuyết quay người, vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng.

“Hòa Khải Chính, anh có chơi có chịu, anh nói tôi chơi bẩn là đang nhục nhã IQ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây à, hay là nhục nhã trí thông minh của anh?"

“Chẳng phải chỗ của các anh luôn giơ cao biển hiệu công bằng công chính à, bất kỳ người nào đều không có cách gì chơi xấu chỗ này?”

“Nếu như anh cảm thấy tôi chơi xấu thì có thể mở camera giám sát lên cho tôi xem một chút? Chỉ cần có chứng cứ thì tôi sẽ để tiền và cả người lại"

“Thế nhưng nếu như không có thì anh phải móc hại trong mắt của mình xuống, anh có dám đánh cược với tôi không?” Nghe thấy Thôi Nhã Tuyết nói như thế, Hòa Khải Chính hơi sửng sốt. Hiển nhiên chính bản thân anh ta cũng không nghĩ đến Thôi Nhã Tuyết thể mà lại cường thể như vậy.

Mà những khách chơi bạc đang có mặt ở đây cũng quay sang nhìn nhau, chẳng qua mọi người đều cho rằng chắc hẳn Thôi Nhã Tuyết sẽ không chơi bẩn.

Thôi Nhã Tuyết lạnh nhạt nhìn thoáng qua Hòa Khải Chính, sau đó vung tay lên dẫn theo Thôi Văn Triết muốn rời khỏi đây. Tối nay tới nơi này, một mặt là vì chèn ép khí thế của nhà họ Hòa, một mặt khác là giúp Thội Văn Triết giải quyết nợ nần.

Thôi Nhã Tuyết đầu phải đồ ngốc, sao cô ta có thể không nhìn ra, Thôi Văn Triết đột nhiên bị tờ giấy ghi nợ này quấn lấy, tất cả đều hướng về nhà họ Thổi.

Chẳng qua quy định của Las Vegas chính là, chuyện trên chiếu bạc thì giải quyết trên chiếu bạc.

Hiện tại đã giải quyết được nợ nần của Thôi Văn Triết trên chiếu bạc, chắc hẳn tiếp theo sẽ không có ai dám cầm chuyện này đến nhà họ Thôi gây chuyện nữa.

Mà bây giờ nếu như đã chiếm được hời, Thôi Nhã Tuyết đương nhiên không có hứng thú chơi tiếp với một kẻ tiểu nhân hèn hạ như Hòa Khải Chính nữa.

“Cô Thôi, đây là cô xem thường nhà họ Hòa chúng tôi hả?"

Đối với tôi mà nói, tôi nói cô chơi bẩn thì chính là cô chơi bẩn rồi”.

Lúc này nhìn qua dáng vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng của Thôi Nhã Tuyết, Hòa Khải Chính dấy lên lửa nóng, đi đến trước mặt cô ta, sau đó búng tay một cái.