“Mặc khác, căn cứ vào tư liệu được công khai thì trong số đại cổ đông của chiếc thuyền này có người nhà họ Hòa" “Cậu hai nhà họ Hòa - Hòa Khải Chính”. "Tôi hoài nghi hiện tại Hòa Khải Chính đang có mặt trên chiếc tàu Thiên Khải kia" Nói đến đây, công tử Hải hít sâu một hơi nói. “Tổng giám đốc Bùi, đây là một âm mưu". “Đổi phương căn bản chính là hướng về phía anh mà tới". “Hơn nữa nếu như tôi đoán không sai chuyện lần này chính là giúp Trần Thái Tông trả thù” Bùi Nguyễn Minh day trán, sau đó từ chỗ bến tàu lên một chiếc du thuyền, khẽ nói. “Đúng thế, là hướng về phía tôi mà đến".
“Ông Thổi vừa mới bày tỏ thái độ, tôi vừa vả mặt Trần Thái Tùng thì con gái của ông ấy đã xảy ra chuyện, anh cảm thấy tôi có thể mặc kệ ư?”
Cùng lúc đó trên tầng cao nhất của con tàu Thiên Khải, trong một căn phòng khách quý vô cùng xa hoa, lúc này đây nơi này đèn đuốc sáng trưng, nhưng bầu không khí lại giương cung bạt kiếm.
Một người đàn ông mặc âu phục màu trắng, tóc vuốt keo vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, mang theo gọng kính viền vàng, trong tay người thanh niên cầm thẻ bạc, trên mặt đều là nụ cười mỉm,
| Mà sau lưng anh ta, lúc này đây có không ít vệ sĩ cao to vạm vỡ, những người này có nam có nữ, trong ánh mắt của bọn họ tràn ngập tàn nhẫn.
“Có Thôi, xem ra cô lại thua nữa rồi."
Người đàn ông đeo kính gọng vàng kia nhìn quân bài trong tay mình mỉm cười nhìn Thôi Nhã Tuyết ở đối diện, khóe miệng đều là nụ cười cao thâm khó dò.
“Cộng thêm cả ván này thì cô đã thua liên tiếp mười ván rồi đấy"
“Mười vạn, ba nghìn năm trăm tỷ, tuy nhà họ Thôi là gia tộc hàng đầu, chẳng qua có thể lấy ra ba nghìn năm trăm tỷ tiền mặt hay không là chuyện đáng để cân nhắc"
“Đương nhiên nếu như cô không bỏ ra nổi số tiền này, thật ra thì tôi có thể nể mặt mọi người đều là người Las Vegas, giúp cô xí xóa số tiền kia”
“Dù sao thì tôi cũng là cổ đông của con thuyền này, cũng có thể đứng ra giúp người ta nói chuyện mà”. “Về phần sau khi tôi giúp cô bỏ ra số tiền đó, cô cảm ơn tôi như thế nào, chúng ta có thể thương lượng thật tốt.” “Ví dụ như cô Thôi đây phục vụ tốt mấy ngày cho thật tốt, để cho tôi vui vẻ? Hoặc là để ba cô giúp tôi lấy một khối Đổ Bài” Nói đến đây người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười, trong tươi cười tràn ngập tà ác.
Trên mặt bàn trước mặt anh ta là một K và một ít, tuy át chủ bài còn chưa mở. Nhưng nói như thế nào, ván này anh ta đã nắm chắc chắn mươi phần trăm sẽ thắng.
Vào tình huống này, anh ta có tự tin nói những điều đó.
Mà nghe được những lời anh ta nói, mấy nam nữ đứng phía sau anh ta đều lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, đám khách nam nữ chơi bài ngồi cùng cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái, trong ánh mắt nhìn Thôi Nhã Tuyết tràn đầy tham lam và kỳ dị.
Bọn họ đều muốn biết con gái của người đứng đầu Las Vegas sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào. Dù sao có thể chơi đùa với con gái người đứng đầu Las Vegas cũng là một chuyện rất thú vị. Vẻ mặt Thôi Nhã Tuyết lạnh nhạt nhìn người đàn ông ở phía đối diện, thản nhiên nói. “Hòa Khải Chính, anh còn nhớ trước kia tôi đã nói với anh một câu không?" Người đàn ông đeo kính gọng vàng - Hòa Khải Chính cười nói.
Sao thế? Cô thích thầm tôi hả?". “Thích thầm tôi thì tôi có thể cho cô cơ hội” Thôi Nhã Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi đã từng nói với anh, anh chính là một tên bại hoại, cặn bã” “Cho dù anh bắt chước người có học thức đeo một cặp kính thì cũng là một tên cặn bã mà thôi.” “Một tên cặn bã thì có tư cách gì mà diễu võ dương oai trước mặt Thôi Nhã Tuyết tôi chứ?" “Vì thế một ván này, tôi theo" “Hơn nữa tôi muốn chơi lớn với anh.” Thôi Nhã Tuyết đẩy hết tất cả thẻ đánh bài trước mặt mình ra, vẻ mặt lạnh lẽo chậm rãi nói. “Tôi cược hết toàn bộ tiền của mình!”.