“Đó là vì con gái của tôi tới nhanh, lại muốn thêm một giây, tôi nhất định sẽ phải chết!" Thanh Linh giương nanh múa vuốt. “Đúng rồi, túi của tôi đâu? Trong túi của tôi có giấy thỏa thuận ly hôn, nhanh lên, để tên tội phạm giết người này ký vào!" “Đây là di ngôn của tôi, tôi chết cũng không thể tiếp tục để hai người ở bên nhau!" “Nhanh lên, người đầu lấy giúp tôi giấy thỏa thuận ly hôn tới!".
Trong tiếng gầm gừ của Thanh Linh, Quách Tuấn Anh ra hiệu bằng tay, người của anh ta nhanh chóng tìm được một cái túi Hermes ở trong góc, sau đó lấy đơn thỏa thuận ly hôn nhăn nheo đưa tới.
Trịnh Tuyết Dương cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, vẻ mặt đau khổ, một lát sau cô run rẩy ký tên mình. Thỏa thuận ly hôn đưa tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương nghiến răng nói: "Bùi Nguyên Minh, kỷ đi!” “Ly hôn, chuyện này em sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa, sau này, chúng ta đường ai nấy đi." Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, nói: “Em không tin tưởng anh như vậy sao?” “Em không nghĩ tới, vào lúc quan trọng tên này dẫn em tới, là có rắp tâm gi sao?” “Người của em ở Las Vegas, anh ta dẫn em tới, vừa hay nhìn thấy cảnh anh đang giết Thanh Linh” "Em cảm thấy, trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy à?" “Hay là nói, lúc đối mặt với anh, em ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có?"
“Anh cho rằng ba năm trôi qua, bây giờ ở trong lòng em hẳn là anh đã có chút phân lượng, nhưng bây giờ xem ra, anh đánh giá cao mình rồi”.
Bùi Nguyễn Minh cười tự giễu. “Anh kém hơn tên Quách Tuấn Anh này sao?" “Không sai, sao cậu có thể so được với cậu Quách?". Chỉ một lát như vậy, Thanh Linh đã biết thân phận của Quách Tuấn Anh. “Cậu Quách là một trong bốn cậu chủ ở Cảng Thành, cậu chỉ là một tên đàn ông ăn cơm nhão dựa vào vợ mình mà thôi!” “Kỷ giấy thỏa thuận ly hôn, cậu ngay cả rầm cũng không phải!” “Nhanh ký tên lên đi, sau đó cút khỏi đây!”. Bùi Nguyễn Minh không để ý tới Thanh Linh, mà tầm mắt nhìn về phía Trịnh Tuyết Dương một lần nữa.
Trái tim Trịnh Tuyết Dương nhỏ máu, nhưng nhìn Thanh Linh và Bùi Nguyên Minh không đội trời chung, cô nghiến răng nói: “Ký di!"
“Kỷ, em sẽ khuyên mẹ em một câu, không truy cứu trách nhiệm chuyện này nữa!”.
“Đúng vậy, nhanh kỷ đi, cậu không ký mà nói, tôi sẽ không đến bệnh viện, tôi chết ở chỗ này, cho cậu biến thành tội phạm giết người, khiến Tuyết Dương hận cậu cả đời!” Thanh Linh nắm lấy tay vịn của cáng, giống như giãy dụa muốn đứng dậy.
Quách Tuấn Anh nhìn thấy cảnh này, trên mặt đều là ý cười. “Được, ký thi ký!".
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh lạnh nhạt, một ván cờ này của anh, diễn lâu như vậy, là vì khiển Quách Tuấn Anh nhìn thấy mình tự tay ký giấy thỏa thuận ly hôn.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh "xoẹt” một tiếng ký tên mình lên, xoay người rời đi. Đi ra khỏi nhà kho không lâu, anh lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi. Một tiếng sau, trong một bệnh viện tư nhân ở Cảng Thành. Thanh Linh đã ra khỏi phòng cấp cứu, vết thương của bà ta không nghiêm trọng. Thậm chí bà ta còn đã ngồi dậy, có thể tiếp nhận thẩm vấn của cục cảnh sát. Thanh Linh, Trịnh Tuyết Dương ngồi một chỗ, lúc này có hai thanh tra cung kính ngồi đối diện bọn họ.
Trong đó có một thanh tra nho nhã lễ độ mở miệng nói: “Hai vị, vừa rồi chúng tôi đã thẩm vấn mấy tên cướp có mặt ở hiện. trường một lần, trên cơ bản đã biết được chuyện xảy ra ở hiện trường"
“Bây giờ cần tới đây hỏi mấy câu, hi vọng mọi người phối hợp”. Thanh tra? Thanh Linh lập tức lạnh lùng nói: “Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!”