**********
Chương 2314:
Quách Tuấn Anh để hai tay ở sau lưng, nhìn về phía Bùi Nguyên Minh, đồng thời trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Người trẻ tuổi. “Có thể đánh bại Hiroshi Yasuda, đủ để nói lên anh có thân thủ bất phàm “Chỉ tiếc nơi này là Cảng Thành, không phải nội địa. “Tốt nhất là anh nói cho tôi biết, anh đến từ gia tộc nào, hoặc là thế lực gì. “Tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người nào cho anh tự tin, vậy mà anh dám diễu võ dương oai ở Cảng Thành!” “Hơn nữa tôi có thể nói thẳng cho anh biết, cho dù người đứng sau lưng anh là ai, hôm nay anh đều phải chết!” “Cho dù có chút đáng tiếc, nhưng mà không có biện pháp, chúng tôi là người Cảng Thành, luôn có sĩ diện của mình, chúng tôi không có biện pháp tiếp nhận một tên lão đại nội địa tới địa bàn của chúng tôi diễu võ dương oai!” “Mặt mũi của Cảng Thành không thể bị vứt đi được!” “Còn hỏi thế lực hoặc gia tộc đứng sau lưng anh, không phải tôi lo lắng trêu chọc vào người không thể trêu chọc” “Mà là tôi muốn cùng truy cứu trách nhiệm đối với bọn họ!"
Bùi Nguyễn Minh uống rượu, mỉm cười nói: “Anh Quách thực khí phách, thực đẹp trai!" “Nhưng mà anh chẳng phân biệt đúng sai đã chạy tới chống lưng cho Hòa Trạch Bình, không sợ mình sẽ đá trúng tấm sắt sao?”
Tuy Quách Tuấn Anh cảm thấy giọng Bùi Nguyên Minh có chút quen thuộc, nhưng không nghĩ lại, ở trong tầm nhìn mờ nhạt của quán bar, anh ta vẫn không thấy rõ diện mạo của Bùi Nguyên Minh lắm.
Lúc này Quách Tuấn Anh ôm hai tay, lạnh lùng nói: “Ở chỗ tôi, không có cách nói đả trúng tấm sắt!” “Bởi vì tấm sắt cứng rắn tới mức nào, tôi đều có thể đá xuyên qua!” “Chỉ hỏi anh có phục hay không? Nếu không phục, anh có thể phản kháng, anh cũng có thể gọi người.”
Lúc này Quách Tuấn Anh mang theo hung hãn ương ngạnh đặc biệt của cậu chủ Cảng Thành, mang theo khinh bỉ trời sinh đối với người nội địa. “Còn nữa, tôi nói chuyện với anh rất lâu, vậy mà anh còn ngồi ở chỗ đó!” “Anh nghĩ mình là cái thá gì chứ?” “Ở trước mặt tôi còn làm ra vẻ?” “Đứng dậy cho tôi!”
Nghe những lời này của Quách Tuấn Anh, trong đôi mắt của Thập Tam Muội của Hồng Hưng và đảm phụ nữ đều ẩn chứa tình yêu.
Quá khí phách!
Đây mới là đàn ông đích thực!
Cảng Thành rộng lớn như vậy, có thể khí phách giống như người đàn ông này, tuyệt đối không vượt quá năm người.
Bùi Nguyễn Minh không để ý tới Quách Tuấn Anh, mà tràn ngập hứng thú rót một chén rượu cho mình, lạnh nhạt nhấp một ngụm, hờ hững.
Nhìn động tác của Bùi Nguyễn Minh, đám người Thập Tam Muội của Hồng Hưng cười mỉa.
Đã là lúc nào rồi, vậy mà còn làm ra vẻ như thế? Vấn đề là, làm ra vẻ trước mặt cậu chủ Quách có ý nghĩa gì chứ?
Lúc này Hòa Trạch Bình lạnh giọng nói: "Còn làm ra vẻ sao? Làm ra vẻ trước mặt cậu chủ Quách, không sợ làm ra vẻ tới mức thành kẻ ngốc à?”
Bùi Nguyễn Minh không để ý tới anh ta, mà cầm lấy chén rượu, thân thể hơi nghiêng về trước.
Cuối cùng gương mặt anh cũng lộ ra dưới ánh đèn, sau đó anh mỉm cười nói: “Cậu chủ Quách, anh thực sự chuẩn bị bảo tôi đứng dậy sao?”
Bùi Nguyễn Minh!
Khi nhìn thấy gương mặt Bùi Nguyên Minh, chỉ trong nháy mắt mí mắt của Quách Tuấn Anh giật giật điện cuồng!
Cảnh tượng ở Dương Thành ngày đó xuất hiện giống như đèn kéo quân.
Muôn vàn ý nghĩ xuất hiện trong đầu Quách Tuấn Anh, một lát sau, Quách Tuấn Anh không để ý xung quanh có bao nhiêu người, cũng không e ngại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm mình.
Anh ta tiến lên nửa bước, nhanh chóng cúi đầu nói: “Thế tử Minh.
Quách Tuấn Anh tự thấy, cho dù gặp được người nào, anh ta đều có thể một cước giảm qua.
Cho dù là thế tử cậu chủ của mười gia tộc đứng đầu, anh ta đều không sợ chút nào.
Nhưng người trước mắt vậy mà là Bùi Nguyễn Minh? Sao có thể là Bùi Nguyên Minh?
Sau khi bị Long Nhật Minh uy hiếp, bị Bùi Nguyên Minh đá bay, tuy trong lòng Quách Tuấn Anh vô cùng oán hận, nhưng anh ta biết rất rõ.
Lúc này Bùi Nguyên Minh đã không giống ngày xưa.
Anh không chỉ là thế tử Minh, lại càng là phân hội trưởng của Long Môn phân hội thủ đô. ít nhất, trước mắt mình không thể trêu chọc anh.