Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt Đao Phúc Thịnh hiện lên chút kiêng kỵ, ngay sau đó anh ta chỉ Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói: “Phế tên kia đi!”
Hai người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục sớm chuẩn bị đã lâu tránh được Ngô Kim Hổ, trực tiếp xông về phía Bùi Nguyên Minh.
Hai bọn họ tính toán tát bôm bốp, cảm thấy bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước.
Cộng thêm thân thủ của hai người này không tệ, tốc độ rất nhanh, lúc Ngô Kim Hổ muốn ra tay đã không còn kịp nữa.
Trong lúc dán sát bên Bùi Nguyên Minh, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười mỉa.
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, không kiên nhẫn vươn tay trái ra, rõ ràng là nhìn tốc độ không nhanh, nhưng đi sau tới trước tới gần một người đàn ông mặc âu phục.
Sau đó anh vung mạnh lên. “Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục bị anh đánh văng ra, đập mạnh lên người một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục khác.
Hai thân thể cùng bay ngược ra, lúc rơi xuống đất toàn thân giật giật, không ngừng kêu rên. Thân thủ của Ngô Kim Hổ đáng sợ, khiến người ta kiêng kị không thôi. Nhưng Bùi Nguyên Minh tùy ý ra tay lại có khí phách vô địch.
Mí mắt Đao Phúc Thịnh giật giật, lùi về sau một bước theo bản năng, trầm giọng nói: “Rốt cuộc các người là ai?”
“Tới địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi gây chuyện thị phi, chính là không nghĩ tới kết cục sau này sao?”
Đao Phúc Thịnh tự nhận mình lăn lộn trong giới hắc bạch nhiều năm, có người nào chưa từng gặp qua.
Năm đó lão đại giới hắc bạch cầm dao bổ dưa chém từ Lam Quế Phường giết tới Tiêm Sa Chủy anh ta đều từng gặp mấy người.
Nhưng người đáng sợ như Bùi Nguyên Minh, đây là lần đầu tiên anh ta gặp được. “Bốp..” Bùi Nguyên Minh không đáp lại, mà vẻ mặt lạnh nhạt bước ra nửa bước, tay phải vung lên.
Đạo Phúc Thịnh muốn tránh đi, nhưng trước mắt lại tối đen, trên mặt tê rần, anh ta lập tức | bay về sau, trực tiếp và phải vách tường, mãi mà không bò dậy nổi.
Gương mặt sưng đỏ, toàn thân run lẩy bẩy, lúc này Đao Phúc Thịnh muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được một chữ.
Thật đáng sợ!
Sau khi Bùi Nguyên Minh đi vào tuy chỉ ra tay hai lần mà thôi, nhưng mỗi lần ra tay đều bày ra thủ đoạn vô cùng bá đạo.
Có thể là bị khí thế của Bùi Nguyên Minh chấn nhiếp, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều đã nhỏ đi không ít.
Bùi Nguyên Minh đi tới bên cạnh công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn, đỡ hai người dậy nói: “Mọi người không sao đấy chứ?”
Khóe mắt công tử Hải giật giật: “Tổng giám đốc Bùi, thực xin lỗi, chúng tôi làm anh mất mặt rồi”. Truyện Hệ Thống
Lão Cửu Đạo Môn cũng có vẻ mặt trắng xanh.
Bọn họ không làm xong nhiệm vụ, trái lại cần Bùi Nguyên Minh ra tay giải cứu, thực sự mất mặt tới cực hạn.
“Không có gì mà mất mặt, dù sao Cảng Thành cũng là địa bàn của Hồng Hưng, đối phương người đồng thế mạnh, mọi người không đánh lại được cũng rất bình thường”
Bùi Nguyên Minh cười, vô cùng lạnh lùng. “Nhưng mà hai người yên tâm đi, câu trả lời hài lòng cho chuyện này, nhất định sẽ đòi lại”
Lúc này, Ngô Kim Hổ đã dẫn theo Đạo Phúc Thịnh, ném anh ta tới trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh giơ chân giẫm lên trán anh ta, thản nhiên nói: “Cho anh một phút, bảo Thập Tam Muội của Hồng Hưng cút ra đây gặp tôi.”
Nghe thấy mấy chữ Thập Tam Muội của Hồng Hưng, Đao Phúc Thịnh hơi híp mắt, lộ ra nụ cười mỉa: “Tuy tôi không biết anh là ai, nhưng gây chuyện ở nơi này, anh sẽ chết chắc
“Bốp!”. Bùi Nguyên Minh không nói lời vô nghĩa, mà tát mạnh một cái. “Gọi người” Đao Phúc Thịnh tức giận tới mức toàn thân run lẩy bẩy: “Chết vinh còn hơn sống nhục..” “Bốp!”
Bùi Nguyên Minh trở tay lại tát ra mấy cái. “Gọi người!” “Rầm...” Ngay sau đó, chỗ cửa truyền tới tiếng bước chân, có người đá văng cửa phòng ra.
- -----------------