Rất nhanh công tử Hải hoàn toàn xụi lơ trên đất.
Lão Cửu Đạo Môn cũng bị người ta đạp vào trong góc, mặt mũi bầm dập, chật vật tới cực hạn.
Hai vị này coi như là cấp bậc lão đại trong giới hắc bạch ở Dương Thành, nhưng không thể ngờ tới ở Cảng Thành lại bị người ta đánh thành chó chết.
“Nói, rốt cuộc các người là ai?” “Lần đầu tiên tới quán bar Hồng Hưng của chúng tôi mà dám đánh chủ ý với chị Thập Tam?” “Các người chuẩn bị làm cái gì?”.
Đao Phúc Thịnh châm một điếu thuốc, phả ra một làn khói xong thì giẫm lên đầu công tử Hải.
“Tôi cho các người ba phút, không nói rõ ràng, thì chuẩn bị đến vùng biển quốc tế cho cá ăn đi."
Công tử Hải phun ra một ngụm máu, không thể không trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của anh Hổ Ngô Kim Hổ ở Dương Thành!”
“Chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của Thập Tam Muội Hồng Hưng đã lâu.” “Muốn mở mang kiến thức một chút.” "Ram!" Đạo Phúc Thịnh lại đá ra một cái. “Mạnh miệng?” “Còn cứng miệng à?”. “Người của Ngô Kim Hổ sao?”
“Ngô Kim Hổ là vua giới hắc bạch Dương Thành, nếu anh ta tới đây, trợ lý của Hồng Hưng chúng tôi cũng phải tự mình tiếp đãi anh ấy”
“Sao người của anh ấy có thể tới đây hỏi thăm chị Thập Tam?”.
“Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, không nói ra thân phận và mục đích của mình, ông đây sẽ phế hết các người, sau đó ném vào trong vùng biển quốc tế cho cả ăn!”
Công tử Hải nghiến răng nghiến lợi, cho dù thế nào cũng không ngờ tới, tối nay ra quân chưa thắng trận đã chết, chẳng những không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, thiếu chút nữa bị người ta giẫm chết.
"Råc..."
Nhìn thấy công tử Hải không mở miệng, Đạo Phúc Thịnh giẫm lên cổ tay trái của công tử Hải, chỉ trong nháy mắt đã giảm gãy tay trái của anh ta.
"A..." Tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra, công tử Hải đau tới mức lăn lộn trên đất.
Mà lúc này vẻ mặt công tử Hải kiêng kỵ, rõ ràng là không thể ngờ tới đám người của giới hắc bạch Cảng Thành sẽ tàn nhẫn như vậy.
“Nói! Lại không nói, tôi sẽ giẫm gãy tay phải của anh!”
Đao Phúc Thịnh híp mắt, chân phải giẫm lên tay phải của công tử Hải, vẻ mặt lạnh nhạt mà rét lạnh.
Rất rõ ràng, chỉ cần công tử Hải không nói ra những lời có giá trị, anh ta không ngại ra tay độc ác.
“Rầm...” Ngay sau đó, bỗng nhiên cửa phòng bị người ta đá văng ra. Sau đó, hai bóng người xuất hiện, bóng người đi đầu bước ra nửa bước. “Rầm rầm rầm..”
Mấy người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục ở cửa không kịp né tránh, trực tiếp bị đạp bay ngược ra, không ít người đánh trúng vách tường, miệng phun máu.
Người ra tay là Ngô Kim Hổ.
Mà Bùi Nguyên Minh thì vẻ mặt lạnh nhạt tiêu sái đi tới, cùng với bước chân của anh, xung quanh không ngừng truyền ra tiếng gào thét thê lương.
"A..."
Tuy ra tay là Ngô Kim Hổ, nhưng tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Bùi Nguyên Minh theo bản năng, đồng thời cả đám đều hít một hơi khí lạnh, bởi vì bọn họ đều nhìn ra được, Bùi Nguyên Minh mới tuyệt đối là nhân vật chính.
“Khốn nạn, vậy mà dám tới địa bàn của Hồng Hưng chúng tôi dương oai sao?”
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ, sắc mặt Đao Phúc Thịnh thay đổi, sau đó cười mỉa một tiếng: “Ra tay!”.
Mấy chục người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục còn lại xông ra, cùng vung ống tuýp trong tay. Bùi Nguyên Minh giống như không thấy những người này, mà không nhanh không chậm đi về phía công tử Hải.
Hơn ba mươi người ở xung quanh cùng xông lên. Công tử Hải và Lão Cửu Đạo Môn nói theo bản năng: “Tổng giám đốc Bùi, cẩn thận!” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh không chút thay đổi, lạnh nhạt chậm rãi đi tới.
Nhưng Ngô Kim Hổ ở bên cạnh lại không ngừng ra tay, cứng đối cứng đánh bay đám người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục.
Trong cả quá trình, không có bất cứ người nào có thể tới gần Bùi Nguyễn Minh chút nào.