Hòa Ngọc Lân giống như có chút hứng thú đối với bàn đánh cược nho nhỏ, khi anh ta cầm thẻ jeton cuối cùng ném lên trên mặt bàn, xác nhận mình thua xong, đôi mắt anh ta hơi nheo lại, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay..
Nhân viên chia bài ở phía đối diện không dám nói lời vô nghĩa, mà cung kính dẫn người rời đi. Giữa phòng chỉ còn lại Hòa Ngọc Lân và Hứa Thanh Trúc.
Hòa Ngọc Lân uống cà phê ở bên cạnh, rất lâu sau mới thản nhiên nói: “Thôi Nhã Tuyết là cô làm ra à?”
“Là tôi truyền tin tức ra, để Thôi Nhã Tuyết biết, em trai bảo bối của cô ta muốn che chở cho một tên tội phạm”.
Hứa Thanh Trúc cười đáng yêu, trong tươi cười có đắc ý không nói nên lời: “Thôi Nhã Tuyết nhận được tin tức Xong, đã đi tới hiện trường trước tiên”.
“Tôi vừa mới nhận được tin tức, Thôi Văn Triết đã bị cô ta đưa đi, nói một cách đơn giản, con bài chưa lật lớn nhất của Bùi Nguyên Minh, đã không thể giúp anh ta thoát thân được nữa”
| “Kể tiếp chỉ cần chúng ta dùng chút thủ đoạn, đời này họ Bùi đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đó."
Nói tới đây, tươi cười trên mặt Hứa Thanh Trúc càng nồng đậm hơn, đối với việc bày mưu nghĩ kế của mình, cô ta tràn ngập tự tin sẽ quyết thắng.
Hòa Ngọc Lân thản nhiên nói: “Các người đừng nên kéo Thôi Nhã Tuyết vào trong chuyện này”.
Hứa Thanh Trúc hơi sửng sốt: “Không kéo cô ta vào sao? Cậu tư, chuyện xảy ra tối hôm qua hẳn là anh đã nghe nói tới rồi”.
“Cậu ba bị tên Bùi Nguyên Minh kia vả mặt, giúp anh ta làm chỗ dựa là Thội Văn Triết”.
“Tuy tôi không biết rốt cuộc Thổi Văn Triết có quan hệ gì với họ Bùi, nhưng dù sao Thôi Văn Triết cũng là cậu chủ của nhà đứng đầu Las Vegas, với thân phận năng lực của anh ta, che chở cho tên Bùi Nguyên Minh không có độ khó gì”.
Đôi mắt Hòa Ngọc Lân hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Có sai rồi, quả thực là Thôi Văn Triết có lực ảnh hưởng rất lớn, nhưng anh ta không phải là người trong cục cảnh sát”.
“Anh ta không biết trình tự phá án ở trong cục cảnh sát, nếu cưỡng ép đưa Bùi Nguyên Minh ra, tôi có một trăm loại biện pháp khiến anh ta ngồi tù mọt gông”.
“Thậm chí chỉ cần Thổi Văn Triết nhúng tay vào chuyện này, tôi còn có thể nhân cơ hội năm lấy cán chuối của Thôi Văn Triết, khiến cậu chủ nhà đứng đầu này, không thể không biến thành người của chúng ta”.
“Nhưng bây giờ Thôi Văn Triết vì Thôi Nhã Tuyết mà không đếm xỉa tới, chỉ sợ muốn tìm cơ hội để cậu chủ Thôi này đi lên con thuyền của chúng ta, e rằng rất khó”
Hòa Ngọc Lân thở dài một hơi, tiếp tục nói.
“Dù sao nhà họ Hòa muốn lên nắm quyền, không chỉ cần an ổn bên trong, còn cần cướp giật bên ngoài, Thôi Văn Triết, là một nhân vật đáng để mượn sức.”
Vẻ mặt Hứa Thanh Trúc thay đổi, suy nghĩ một lát mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Cậu chủ tư, xem ra là tôi quá sốt ruột rồi”.
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp bù lại.”
“Không cần, việc đã đến nước này, thuận theo tự nhiên.” Giọng điệu của Hòa Ngọc Lân tiếc hận không nói nên lời: “Với phong cách làm việc và bối cảnh thân phận của Thôi Nhã Tuyết mà nói, tất nhiên là cô ta sẽ yêu cầu thanh tra của cục cảnh sát chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng”.
“Chúng ta thần tiên đánh nhau, đám người phía dưới tất nhiên là sợ tai ương, ở trong tình huống này, có lẽ bọn họ sẽ làm theo trình tự..”
“Nếu thực sự như vậy, rất nhanh, Bùi Nguyên Minh có thể ra ngoài rồi.”
Một câu này khiến gương mặt Hứa Thanh Trúc trở nên phát lạnh, một lát sau cô ta lộ ra nụ cười khổ.
Một ván này cô ta vốn muốn dựa thể giết chết Bùi Nguyên Minh dam hung hãn ương ngạnh trước mặt bọn họ, còn dám vả mặt Hòa Ngọc Lân.
Nhưng mà không thể ngờ tới, kế hoạch chu đáo chặt chẽ lại xuất hiện một chút tỳ vết, vô cùng đáng tiếc.
Hứa Thanh Trúc hít sâu một hơi, rất lâu sau mới nói khẽ: “Cậu chủ tư, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
“Không làm chuyện gì sao?” “Trơ mắt nhìn Bùi Nguyên Minh đi ra ngoài ạ?”