Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2296




“Được rồi, đừng chém gió nữa. “Người đại lục các anh cũng chỉ biết gáy to mà thôi, không nổ đến tung trời thì các anh sẽ không dừng lại đúng không?” Lúc này một người cảnh sát nữ cao gầy mang theo vài phần hào hùng đi tới, trên mặt của cô ta tràn ngập khinh bỉ trên dưới dò xét Bùi Nguyên Minh. “Anh chính là Bùi Nguyên Minh đúng không?” “Nhà họ Hòa báo cảnh sát, báo anh đánh bị thương người, còn đánh lén cả cảnh sát nữa?” “Làm phiền anh đi theo chúng tôi một chuyến

Bùi Nguyên Minh không nhìn nữ cảnh sát này mà chính là vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hoắc Thu Lan. “Bà tư, bà cứ chờ đó.” “Các người bắt cóc mẹ vợ tôi, hôm nay lại đánh bị thương vợ của tôi, còn có hiện tại hại tôi vào cục cảnh sát, chỉ đơn giản là mấy chuyện này tôi đều sẽ nhớ kỹ.” “Bà yên tâm đi, chẳng mấy chốc tôi sẽ từ trong cục cảnh sát đi ra, đến khi đó tôi sẽ trả lại bà gấp mười, gấp trăm lần.” “Tôi không chỉ muốn khiến cho nhà họ Hòa các người chỉ còn lại trên danh nghĩa, mà tôi còn muốn để cho các người trơ mắt nhìn Đổ Bài trong tay mình biến thành hoa rơi nhà khác.

Trực tiếp giết Hoắc Thu Lan, Bùi Nguyễn Minh không có chút hứng thú nào.

Đối với loại người này, nên dùng nước ấm nấu ếch xanh, khiến cho bọn họ nếm thử cảnh từ thiên đường rơi xuống địa ngục. “Để cho người nhà họ Hòa chúng tôi chỉ còn lại trên danh nghĩa ư?” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Hòa Ngọc Lân từ chối cho ý kiến, vẻ mặt lạnh lùng. “Anh cảm thấy mình làm được ư? Tôi cảm thấy anh vẫn nên nghĩ cách toàn thân rời khỏi cục cảnh sát thì hơn Hòa Ngọc Lân đi đến trước mắt Bùi Nguyễn Minh, đưa tay phải ra vỗ mặt Bùi Nguyên Minh. “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một câu, bên trong cục cảnh sát cũng có người nhà họ Hòa chúng tôi đó.” “Tôi đã nói rồi, ở cái đất Las Vegas này, nhà họ Hòa chúng tôi chính là vua. “Tôi không lừa anh đâu.”

Còn Hoắc Thu Lan thì lạnh nhạt ngồi ở trên ghế bành, vẻ mặt bà ta lạnh lùng nói. “Ranh con, những năm gần đây có rất nhiều người ở trước mặt tôi kêu gào, không có một nghìn thì cũng phải tám trăm. “Nhưng sau cùng từng người đó đều sẽ phải quỳ trước mặt tôi để cầu xin tha thứ, cho nên hiện tại tôi cũng rất chờ mong khi nào thì cậu sẽ quỳ xuống “Ba ngày, hay là năm ngày đây? Hoặc là ngay cả một ngày cậu cũng không chịu được?” “Chẳng mấy chốc bà sẽ biết thôi.” Bùi Nguyễn Minh cười cười, không tiếp tục nói nhảm nữa mà chính là ra hiệu cho Trịnh Tuyết Dương, sau đó hai người đi theo cảnh sát cùng rời đi.

Một tiếng sau.

Trong cục cảnh sát Las Vegas.

Bùi Nguyên Minh thoải mái ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn cái này lại nhìn cái kia, ngẫu nhiên bưng cà phê lên uống một ngụm, vẻ mặt không khác gì đi nghỉ dưỡng. Rầm.

Nữ cảnh sát cao gầy kia vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh. “Nghiêm túc một chút, nghiêm túc trả lời vấn đề” “Anh nói anh đi, một người từ đại lục đến còn dám không cụp đuôi ở Las Vegas này, còn trắng trợn đánh người, đánh người thì thôi, thế mà còn dám đánh lén cảnh sát!” “Tôi nói cho anh biết, vừa rồi người bị anh đánh đã mang báo cáo giám định thương tật đến, tất cả bọn họ đều bị thương nhẹ, như thế cũng đủ khiến anh phải ngồi tù mười tám năm rồi.”

Một cảnh sát hói đầu cũng lạnh lùng nói. “Thằng chó, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị

Bùi Nguyên Minh cũng có chút hứng thú nói. “Nếu như tôi nói cho mấy người biết người nhà họ Hòa đổi trắng thay đen, bọn họ ra tay trước, chẳng qua tôi chỉ tự vệ thôi, các người tin không?”

Nữ cảnh sát cao gầy kia khịt mũi coi thường. “Anh biết nhà họ Hòa gia tộc như thế nào sao?” “Đó chính là gia tộc đỉnh cấp của Las Vegas đẩy, gia huấn của bọn họ chính là dĩ hòa vi quý!” "Cậu tư nhà họ Hòa – Hòa Ngọc Lân lại càng là người phong độ nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, một nhà từ thiện nổi danh, người như thế sao có thể ra tay đánh người chứ?" “Cho dù ra tay cũng là vì các người làm việc quá đáng, bọn họ mới không nhịn được.”