Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2282




Đám người Linda bởi vì sự xuất hiện của Thôi Văn Triết mà không thể không lùi về phía sau mấy bước, khiến cho bầu không khí ở giữa phòng thoáng dịu đi một xíu, không còn tràn đầy sát khí và căng thẳng nữa.

Nhưng cho dù như thế thì tầm mắt của bọn họ vẫn khóa chặt trên người Bùi Nguyên Minh và Phương Diệu Nga.

“Được rồi, tôi và anh ba Hòa đây sẽ không nói nhảm nhiều như thế, hai bên thả người, dẫn đến nơi này”

“Đừng nghĩ đến chuyện làm bị thương những người kia, chỉ cần một trong số họ bị thương, tôi sẽ đánh gãy tay anh đấy.”

Giọng điệu của Bùi Nguyên Minh hờ hững, vỗ mặt Hòa Trạch Bình rồi nói.

Sắc mặt Hòa Trạch Bình không chút thay đổi, duy trì vẻ mặt lưu manh.

“Ranh con, nể mặt mày là khách quý của nhà họ Thôi, tạo sẽ cho Thổi Văn Triết mặt mũi, tối nay không làm khó dễ mày và tổng giám đốc Phương nữa. Thế nhưng muốn tạo thả người ư? Mày mơ đi!”

“Có bản lĩnh thì mày đâm chết tạo đi!”

“Nếu như tạo nhíu mày lấy một cái, tạo chính là con rùa đen rụt đầu!”

“Thế nhưng mày cũng nên nhớ lấy một điều, tạo chết thì mày sẽ không có cách nào còn sống mà rời khỏi Las Vegas đâu!”.

“Mày thật sự cho rằng ở cái đất Las Vegas này, nhà họ Hòa chúng tao ăn chay à?”

“Mày dám giết tao, đừng nói là nhà họ Thổi, cho dù có là ông trời tới đây cũng không ai giữ được mày đâu.”

Lúc này Hòa Trạch Bình bày ra dáng vẻ vò đã mẻ thì không sợ rơi.

Bùi Nguyên Minh từ chối cho ý kiến, anh khẽ cười một tiếng.

“Nói thật lòng, cho dù nhà họ Hòa các anh có rất trâu bò ở cái đất Las Vegas này, nếu như tôi muốn thì việc tiêu diệt anh cũng không khó khăn lắm”.

Nghe được Bùi Nguyên Minh nói, tất cả mọi người ở đây đều cười khẩy.

Dám làm màu ở nơi như Las Vegas này, không sợ vui quá hóa buồn, làm màu đến mất mạng à?

Lúc này đây Linda tóc vàng mắt xanh cũng cười lạnh nói.

“Thằng chó, chẳng qua là mày bắt cậu ba Hòa làm con tin, cho nên mới dám ở đây mạnh miệng mà thôi!”

“Mày có bản lĩnh thì thả cậu ba Hòa ra, đấu solo với tao, mày có tin chỉ với một cái tát là tạo có thể giết mày được không?”

Dưới góc nhìn của cô ta, Bùi Nguyên Minh với chút công phu mèo cào này của mình, cô ta có thể bóp chết anh trong vòng vài phút.

Nhưng do Bùi Nguyên Minh đang bắt cậu ba Hòa làm con tin, khiến cho cô ta sợ ném chuột vỡ bình.

Bùi Nguyên Minh có chút hứng thú nhìn thoáng qua Linda, đáp.

“Cô yên tâm đi, có cơ hội.”

“Gáy, gáy to nữa lên. Linda muốn giết mày, đó là một chuyện dễ dàng như uống nước vậy.”

Hòa Trạch Bình bày ra dáng vẻ cường thế và khinh thường với Bùi Nguyên Minh, hiển nhiên anh ta không cho rằng Bùi Nguyên Minh có thể là đối thủ của Linda.

Lúc này đây, anh ta nhìn Thôi Văn Triết, lạnh lùng nói.

“Anh Thôi, chẳng phải là tôi không nể mặt anh đâu. Chẳng qua là những người này lại dám tự ý xông vào nhà kho của tôi, nếu như tôi không bắt đám trộm cắp đó lại, trừng trị cho thật tốt, sau này Hòa Trạch Bình tôi làm sao còn có thể lăn lộn ở cái đất Las Vegas này được chứ?”

“Hơn nữa, nói không chừng mọi người sẽ cảm thấy tôi mềm yếu, rất dễ bắt nạt, như vậy sau này tôi còn có thể làm ăn được nữa không?”

Lúc này đây, Hòa Trạch Bình nheo mắt nhìn Phương Diệu Nga, lạnh lùng nói.

“Cho nên các người muốn cút thì nhanh cút đi, còn người thì tôi chắc chắn sẽ không thả

“Nếu không biển đi thì cùng lắm mọi người chết chung”

Lúc này trong lòng Hòa Trạch Bình đã hạ quyết tâm, nếu như Thôi Văn Triết không xuất hiện, anh ta còn có chút kiêng kị Bùi Nguyên Minh là người vừa mới vào đời, làm càn làm loạn, ra tay không biết nặng nhẹ, nói không chừng sẽ thật sự giết chết anh ta.

Nhưng bây giờ Thôi Văn Triết đã đến, anh ta tin Thôi Văn Triết sẽ khiến cho Bùi Nguyên Minh giữ vững đầy đủ lý trí.

“Anh ba Hòa, những lời mà anh nói thật đúng là vô vị”

Không đợi Bùi Nguyên Minh có hành động gì thì Thôi Văn Triết đã đi lên một bước, lạnh nhạt nói.

“Chuyện xảy ra kia, tôi đã điều tra xong, cần tôi cho anh xem một chút chứng cứ không?”

“Chứng cứ?”

Hòa Trạch Bình hơi sững sờ.

“Anh có thể có chứng cứ gì chứ?”

Thôi Văn Triết thản nhiên nói.

“Xem ra là anh ba Hòa đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à!”

Trong lúc nói chuyện, Thôi Văn Triết vỗ tay một cái, lập tức nhìn thấy một thuộc hạ của anh ta mang một chiếc laptop đến, đặt ở trên mặt bàn, sau đó lên tiếng.