Vẻ mặt Lỗ Duy Cường thay đổi mấy lần, anh ta không thể ngờ tới Hùng Tứ Hải vì một tên Bùi Nguyên Minh, vậy mà ngay cả Uông Vĩ Thành đều kéo ra.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh này thực sự có thân phận gì không thể cho ai biết? Chẳng lẽ hôm nay mình không cẩn thận, đá vào tấm sắt cứng? Vừa nghĩ tới đây, Lỗ Duy Cường nhìn về phía Uông Khải Trạch ở bên cạnh theo bản năng.
Sắc mặt Uông Khải Trạch thay đổi, nhưng mà nhanh chóng nói: “Anh Cường, tên này thực sự chỉ là một tên ở rể mà thôi, lúc trước vì tìm việc, còn làm nhân viên trong bộ phận của em!” “Nếu cậu ta có thân phận bối cảnh mà nói, còn cần công việc này sao?”
Cách đó không xa, Lý Tú Quyền cũng gật đầu: “Anh Cường yên tâm đi, thân phận của tên nhóc này tôi có thể đảm bảo, hơn nữa cậu ta bị nhà vợ cậu ta đuổi ra khỏi nhà, hiện giờ còn không tính là ở rể, chỉ là một tên phế vật!”
Phế vật sao?
Hùng Tứ Hải sẽ gọi một tên phế vật là cậu Bùi à?
Vẻ mặt Lỗ Duy Cường thay đổi, cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Loại người ương bướng như Hùng Tứ Hải, không có khả năng vì vả mặt mình, mà chống lưng giúp một tên phế vật.
Chắc chắn là có chuyện gì mình không biết.
Vừa nghĩ tới đây, Lỗ Duy Cường cảm thấy mình phải điều tra rõ ràng rồi nói sau, đừng để thực sự đá vào tấm sắt, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Ôm cái má sưng đỏ của mình, Lỗ Duy Cường hung dữ nhìn Bùi Nguyên Minh một cái nói: “Họ Bùi kia, hôm nay ông đây nhận tội, nhưng mà cậu hãy đợi đấy!”
Sau khi nói xong, Lỗ Duy Cường chuẩn bị dẫn theo Uông Khải Trạch rời đi trước rồi nói. “Ai nói với anh, anh nhận tôi, thì mọi chuyện xong rồi.” “Tôi nói anh có thể rời đi sao?”
Bùi Nguyên Minh vẫn luôn lộ vẻ mặt lạnh nhạt, lúc này tiến lên một bước, híp mắt mở miệng.
Khi anh bước ra, thân thể cao lớn của Hùng Tứ Hải giống như lùn đi một phần trong vô hình.
Khí thế vô cùng đáng sợ lập tức lan tràn ra, trực tiếp khiến nhiệt độ hạ thấp mấy độ.
Đám người ở xung quanh đều cảm thấy chân mình hơi mềm nhũn, có kích động muốn quỳ xuống đất, vẻ mặt không hiểu.
Lỗ Duy Cường xoay người, nhìn chằm chằm Bùi Nguyễn Minh nói: “Tên nhóc, tôi đã nhận tội, chẳng lẽ cậu còn không hiểu lùi bước sao?”
Những lời này nói ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt trêu tức và trào phúng nhìn Bùi Nguyễn Minh.
Đầu tên nhóc này bị nước vào sao?
Chiếm được chút hời từ chỗ cậu chủ nhà giàu như Lỗ Duy Cường, chắc chắn phải thu liễm lại một chút.
Không biết thu lại thì thôi, còn đứng ra tiếp tục vả mặt Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lỗ Duy Cường?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Anh xứng sao?
Nếu không phải Hùng Tứ Hải ra mặt giúp anh, anh đã sớm quỳ xuống rồi?
Bùi Nguyên Minh hoàn toàn không có ý giải thích với mọi người, anh chỉ để hai tay ở sau lưng tiến lên, thản nhiên nói: “Mặt, tôi không muốn đánh nữa. “Anh tự phế một tay, sau đó bò ra ngoài”
Giọng nói lạnh nhạt, tươi cười ôn hòa, nhưng trong lời nói lại mang theo hương vị cao cao tại thượng.
Giống như lúc này, anh mới là chúa tể duy nhất ở đây.
Sắc mặt Lỗ Duy Cường và Uông Khải Trạch đều lập tức thay đổi, rõ ràng là không thể ngờ tới vậy mà Bùi Nguyễn Minh dám nói những lời như vậy.
Mà Hùng Tứ Hải thì nhếch miệng cười, quả nhiên là phân hội trưởng vẫn cường thế như cũ.
Nhưng mà nghĩ lại Uông Vĩ Thành đều phải quỳ ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, cảnh tượng trước mắt vô cùng bình thường.
Mà Triệu Thanh Hạm thì lộ vẻ mặt kinh ngạc, cô ta vốn cảm thấy vận may của Bùi Nguyên Minh tốt, bởi vì quen Hùng Tứ Hải mới nhặt được cái mạng nhỏ về.
Nhưng nhìn thấy Bùi Nguyên Minh vẫn còn không biết sâu cạn làm ra vẻ như thế, cô ta ước gì có thể tát Bùi Nguyên Minh một cái.
Anh làm ra vẻ như vậy, không sợ làm ra vẻ quá sẽ thành kẻ ngốc sao?